248. “Hay là chị nghỉ việc, mở một cửa hàng?”
Còn về cách dạy dỗ, thì cũng đơn giản.
Bản tính của bố chồng Đàm Kim Mai là cáu kỉnh, bạo ngược. Đối với ngoài, ông sẽ kiềm chế, cùng lắm gọi là thẳng tính, giả tạo, xét một khía cạnh nào đó, đây còn coi là lời khen.
ở nhà, ông giải phóng bản tính, thậm chí để bù đắp cho sự kiềm chế bên ngoài, ông còn quá lên gấp mười, gấp trăm với nhà.
Nguyên nhân chính là vì ông cảm thấy nhà đều sống dựa , ông quyền thống trị tuyệt đối.
Nhà họ Hà ba lương, lương của Hà Văn Hoa và Hà phụ đều do Hà phụ nắm giữ, Hà Văn Hoa việc bao nhiêu năm, mỗi tháng chỉ giữ chút tiền hút thuốc.
Lương của Đàm Kim Mai đây giao cho chồng, dùng để lo ăn uống chi tiêu cho cả nhà, nhưng như thế vẫn đủ, vẫn xin thêm tiền từ Hà phụ.
Bây giờ quyền quản lý gia đình giao cho Đàm Kim Mai, xin tiền Hà phụ mỗi tháng tự nhiên là Đàm Kim Mai.
Trong mắt Hà phụ, mặc dù con dâu công việc, nhưng đó đều là nhờ ông mà , thực chất khác gì bà vợ nội trợ cả đời.
Quyền lực kinh tế quyết định tất cả.
Kiếp Đàm Kim Mai khởi nghiệp thành công, kiếm nhiều tiền, mua biệt thự, mua ô tô cho nhà họ Hà, mua đủ loại đồ mới lạ cho bố chồng, thái độ của Hà phụ đối với Đàm Kim Mai liền ngoắt 180 độ.
Đàm Kim Hạ lên quan điểm của , tổng kết: “Nói trắng , trị bố chồng chị, để ông gây rối, thì mạnh hơn ông .”
Đàm Kim Mai nản lòng: “Mạnh hơn ông ? Em là một công nhân nhà ăn, mạnh hơn ?”
Đàm Kim Hạ đây Đàm Kim Mai Nhà máy Xà phòng, nhưng bây giờ nghĩ như nữa.
“Hay là chị nghỉ việc, mở một cửa hàng? Vốn liếng cũng cần hỏi bố chồng, em cho chị.”
Đàm Kim Mai hỏi: “Mở cửa hàng? Mở cửa hàng gì?”
“Bán hàng miền Nam, cái gì dễ bán thì bán cái đó,” Đàm Kim Hạ nghĩ một chút, “Ví dụ như các sản phẩm quần áo từ miền Nam, đang bán chạy ở tỉnh thành.”
“Quần áo , chị cũng thích may vá quần áo...” Đàm Kim Mai do dự, “Mở cửa hàng bán, ? Đây chẳng là giàu bằng chủ nghĩa tư bản ?”
Đàm Kim Mai thể nghỉ hưu kinh doanh mười mấy năm, là vì lúc đó nhiều kinh doanh, chị cũng xem như theo phong trào, ban đầu chỉ nghĩ là mở một cửa hàng để g.i.ế.c thời gian, tiện thể kiếm chút tiền lẻ bù đắp cho con cái.
bây giờ tư tưởng của chị giống như hầu hết , cho rằng phong khí xã hội lúc , khác với những gì giáo d.ụ.c từ nhỏ, là đúng đắn.
Đàm Kim Hạ mất một lúc lâu, mới giới thiệu rõ ràng tình hình hiện tại và tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-248-1.html.]
Đàm Kim Mai vẫn quyết tâm.
“Thôi bỏ , cứ như .” Đàm Kim Mai quyết định tiếp tục chịu đựng, “Nói khó một chút, bố chồng chị sức khỏe , sống bao lâu nữa, đợi ông , cuộc sống gia đình cũng sẽ dễ thở hơn.”
Đàm Kim Hạ : “Chuyện thể .”
Người thường “họa hại di thiên niên” ( độc ác sống dai), lúc Đàm Kim Hạ kiếp qua đời, ông già nhà họ Hà vẫn c.h.ế.t, lúc đó ông hơn tám mươi tuổi .
Tuy nhiên Đàm Kim Hạ cũng cố gắng thuyết phục nữa, quyết định cho Đàm Kim Mai một chút thời gian suy nghĩ.
“Nhà họ Hà tạm thời đừng về nữa, để ông già nhà họ Hà , chị là nhà đẻ chống lưng, chứ cô độc như bà chồng,” Đàm Kim Hạ .
Như , ông già nhà họ Hà sẽ kiêng dè vài phần, kiềm chế một thời gian.
Đàm Kim Mai suy nghĩ một lát, gật đầu: “Chị sẽ ở đây cho đến khi các con nhập học mới về.”
Chị sinh một trai hai gái, đứa con trai lớn sắp lên cấp ba, đứa con gái út còn nghiệp tiểu học, thực sự thể thiếu chị.
Sau một trận , mặt đang đắp thuốc, Dụ Minh Phương khuyên Đàm Kim Mai ngủ một giấc, khi thức dậy thể rửa sạch thuốc.
Đàm Kim Mai gật đầu, phòng của Chu Khai Liên.
Dụ Minh Phương cũng về, Đàm Hữu Bình họp ở công xã, chắc chắn ăn trưa, cô về chuẩn đồ ăn.
Thấy tản , Dư Tú cũng kéo Đàm Kim Hải về phòng riêng.
Cô khẽ khàng đóng cửa, vẻ mặt chút lén lút.
Đàm Kim Hải đột nhiên mặt tái, hai tay ôm ngực, : “Vợ ơi, bây giờ là ban ngày đấy.”
Dư Tú , mặt hầm hầm : “Tao chuyện với mày nên mới đóng cửa, mày nghĩ đấy?!”
Nghe là chuyện, Đàm Kim Hải thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay xuống, đồng thời chút ngượng ngùng.
cũng trách hiểu lầm, ai bảo cô vợ hai năm nay đột nhiên đổi như trở thành khác.
Trước đây, hễ nhắc đến chuyện đó là mặt mày , bây giờ thì còn ham hơn cả .
Ban đầu thích, nhưng thời gian trôi qua thì chịu nổi nữa.
Cho đến bây giờ, hễ nhắc đến chuyện “ phòng”, chân run.
Thấy vẻ mặt đó của , Dư Tú nhớ đến chuyện vui tối qua, tức đến trợn mắt mấy cái.