223. Ăn bám đến mức , mà trả !
Đợi đến khi công việc tạm thời kết thúc, Đàm Kim Hạ mới thời gian mang tivi về đại đội.
Anh mua hai chiếc tivi, ban đầu định để một chiếc ở quê, chiếc còn để ở tỉnh.
khi trở về, Đàm Kim Hạ mới nhận sơ suất với Đàm Hữu Bình ( chú).
Mặc dù Đàm Hữu Bình xem lúc nào cũng thể sang nhà Đàm Hữu Lương xem, một chiếc tivi là đủ dùng, nhưng Đàm Kim Hạ cảm thấy thiệt thòi cho Đàm Hữu Bình.
Nói một cách phù hợp, giống như hai đứa trẻ, mua đồ chơi cho một đứa, bảo đứa chơi thì qua mượn...
Bất kể thèm món đồ chơi đó , sự thiên vị của lớn là điều thể nghi ngờ.
Và trong mắt Đàm Kim Hạ, cha ruột và chú hai (Đàm Hữu Bình) là như .
Phải công bằng (bát nước san bằng).
Đàm Kim Hạ lập tức quyết định giữ cả hai chiếc tivi, Đàm Hữu Bình và Đàm Hữu Lương mỗi một chiếc.
Đàm Kim Hạ lái chiếc xe Jeep, chở tivi, con đường quanh co, gồ ghề, dân trong đại đội chú ý từ xa.
Xe chỉ thể lái đến trụ sở đại đội, khi dừng , đông hiếu kỳ vây quanh bãi đất trống ngoài trụ sở.
Lần cuối cùng cảnh tượng náo nhiệt như là khi và A Dao kết hôn, La Ngọc Trân lái xe Jeep đến dự tiệc.
Nhìn thấy Đàm Kim Hạ bước từ chiếc xe, đều kinh ngạc.
Có lập tức chạy thông báo cho Chu Khai Liên.
Chu Khai Liên từng khoe khoang trong đội rằng con trai xe bốn bánh để , nhưng ai tin.
Vương Xuân Hoa thậm chí còn chế giễu Chu Khai Liên một trận, bà khoác mà cần bản nháp.
Lần xe của Đàm Kim Hạ từ tỉnh về, nhưng đến tận cửa nhà, Chu Khai Liên tiếc nuối lâu.
Bây giờ thì , bà cuối cùng cũng thể chứng minh khoác!
Chỉ thấy Chu Khai Liên chạy nhanh về phía trụ sở đại đội, đường còn rẽ qua nhà Vương Xuân Hoa, lôi kéo Vương Xuân Hoa cùng.
Đến đại đội, Chu Khai Liên chỉ chiếc xe Jeep, ngẩng mặt hãnh diện với Vương Xuân Hoa: “Mở to mắt mà , tao khoác ?”
Vương Xuân Hoa vẻ mặt vô cùng phục, nhưng nên lời.
Nén hồi lâu chỉ thốt một câu: “Ai là xe ở , ăn trộm, ăn cướp...”
Chu Khai Liên trừng mắt giận dữ: “Ai ăn trộm? Ai ăn cướp? Mày bậy bạ thêm câu nữa, bà xé rách mồm mày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-223-1.html.]
Vương Xuân Hoa sợ hãi rụt , cam tâm ngậm miệng.
Tuy nhiên, cũng ít tò mò về nguồn gốc của chiếc xe như Vương Xuân Hoa.
Đàm Kim Hạ hiểu rằng dù thế nào cũng tiết lộ chút thông tin về công việc, nếu trong đại đội nghĩ chuyện mờ ám bên ngoài.
Đàm Hữu Bình chuyện Đàm Kim Hạ thầu công ty sản xuất phụ của nhà máy hóa chất từ lâu, nhưng Đàm Hữu Lương và Chu Khai Liên đều , lập tức kéo Đàm Kim Hạ văn phòng trụ sở đại đội, đóng cửa và tra hỏi: “Nhận thầu? Con lấy tiền ở ?!”
“Ừm...” Đàm Kim Hạ đưa lời giải thích nghĩ sẵn: “Vợ con cho.”
Chu Khai Liên như thể điều bà nghĩ trong lòng cuối cùng thành hiện thực, đả kích đến mức lùi vài bước.
Bà vẻ mặt như còn thiết sống mà : “Ăn bám đến mức như con, mà trả !”
Trong nhận thức của Chu Khai Liên, ăn bám là chuyện mất mặt, nhưng thể chấp nhận. Ăn bám vợ, bù đắp từ chỗ khác cũng , chẳng hạn như chu đáo, chăm sóc vợ nhiều hơn trong cuộc sống...
mức độ của thằng út nhà bà, chăm sóc chu đáo cũng bù đắp nổi!
Đàm Hữu Lương cũng vẻ mặt vô cùng buồn bã, cau mày lời nào, trán bốn chữ lớn – “Gia môn bất hạnh”.
Đàm Kim Hạ thực sự ngờ phản ứng của bố về việc "ăn bám" dữ dội đến thế.
thực sự tìm lý do nào khác.
Đàm Kim Hạ sờ mũi, chuyển chủ đề: “Mang tivi .”
Sự chú ý của Chu Khai Liên và Đàm Hữu Lương tạm thời chiếc tivi, một thứ mới mẻ, thu hút.
Sau lời giải thích của Đàm Kim Hạ, họ mới tivi là gì.
Chỉ Đàm Hữu Bình, vẻ mặt bình thản : “Không tivi , rạp hát huyện một cái, từng thấy .”
Đàm Hữu Lương lập tức Đàm Hữu Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, hỏi: “Vậy bật điện lên bên trong thật sự nhỏ xuất hiện ?”
“Ừm,” Đàm Hữu Bình kiềm chế gật đầu, vẻ hiểu , “Còn thể hát tuồng nữa.”
Đàm Hữu Lương thích tuồng, mắt sáng rực lên.
Đàm Hữu Bình hỏi Đàm Kim Hạ: “Hai cái tivi, bố con một cái, chú một cái?”
Đàm Kim Hạ gật đầu.
Đàm Hữu Bình cau mày vài câu về việc tiêu xài hoang phí, đó bảo Đàm Kim Hạ mang chiếc tivi còn về tỉnh.
Sau khi Đàm Kim Hạ thuyết phục hết lời, Đàm Hữu Bình mới tình nguyện đồng ý giữ tivi.
Việc ông tình nguyện là thật, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn trào lên một chút vui mừng.