Phần lớn trong nhà máy hóa chất, bao gồm cả giám đốc Nghiêm Hoài Đức, thực đều đ.á.n.h giá cao Đàm Kim Hạ.
Họ thậm chí còn cảm thấy Đàm Kim Hạ quá tự tin, đến mức vẻ ngốc.
Nhà máy hóa chất một năm cũng chỉ tạo mười vạn (mười ngàn) lợi nhuận.
Ba vạn phí thầu khoán một năm? Anh bán bao nhiêu xà phòng mới kiếm !
cũng chính vì miếng thịt béo bở tự dâng đến miệng, ăn thì phí, nên ban đầu nhà máy mới đồng lòng thông qua việc giao công ty sản xuất phụ cho Đàm Kim Hạ.
Ngay cả khi Đàm Kim Hạ kiếm đủ ba vạn tiền thầu khoán một năm, cũng chịu trách nhiệm nuôi sống hàng chục công nhân cho nhà máy hóa chất.
Vừa hưởng lợi xem trò vui, Nghiêm Hoài Đức cũng mong Đàm Kim Hạ thể chống đỡ ngày nào ngày đó.
Vì , khi Đàm Kim Hạ đến tìm Nghiêm Hoài Đức, trình bày khó khăn của , Nghiêm Hoài Đức cố tình mặt nghiêm huấn thị vài câu, đó mới nới lỏng.
“Tiểu Đàm , tuy khó xử giữa và nhà máy hóa chất, nhưng khó khăn của , cũng thể thông cảm ! Thế , sẽ cố gắng hết sức, bàn bạc với nhà máy, gia hạn cho đến...” Nghiêm Hoài Đức Đàm Kim Hạ.
Đàm Kim Hạ: “Đến tháng Bảy ạ?”
Nghiêm Hoài Đức vẻ mặt khó xử, cuối cùng c.ắ.n răng : “Được! đ.á.n.h giá cao trẻ tuổi như , cứ coi như tận lực ủng hộ trong khả năng thể nhé.”
Mọi lời đều ngầm ý rằng "đây là sự nâng đỡ cá nhân dành cho ".
Đàm Kim Hạ tự nhiên cũng phối hợp diễn xuất, tỏ vô cùng cảm kích và ơn.
Nghiêm Hoài Đức móc t.h.u.ố.c lá, Đàm Kim Hạ rút một chiếc bật lửa, giúp ông châm thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-222-2.html.]
Vỏ kim loại hoa lệ, nắp bật lên là ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên... Nghiêm Hoài Đức, quen dùng diêm để châm thuốc, mắt lập tức sáng rực.
Đàm Kim Hạ thực hiện một động tác, nắp đóng , chiếc bật lửa đặt lên bàn việc của Nghiêm Hoài Đức.
“Đây là thứ mua từ nước ngoài về, đáng giá bao nhiêu, nếu ông thích thì giữ chơi ạ.”
Mắt Nghiêm Hoài Đức dán chặt chiếc bật lửa rời, nhưng miệng : “Tuy già , thấy nhiều thứ đời, nhưng cũng đến nỗi hàng, thứ quý giá thế , thể nhận.”
Đàm Kim Hạ : “Thật sự đáng tiền, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi.”
Đối với Đàm Kim Hạ, quả thực đáng giá.
đối với dân thập niên 80, những từng thấy thế giới màu sắc, nó là một thứ hiếm và quý giá.
Sau một hồi kéo co quen thuộc, Nghiêm Hoài Đức mới nhận chiếc bật lửa, híp mắt với Đàm Kim Hạ: “ cũng thể lấy đồ của , lát nữa về nhà , để cô nhà món ngon cho ăn.”
Điều thực sự khách sáo.
Theo phong cách của Nghiêm Hoài Đức, nhận quà của khác thì nhất định hồi đáp.
Không qua gọi là nhận hối lộ, qua gọi là giao thiệp tình cảm.
Còn về sự chênh lệch giá trị giữa món quà và quà hồi đáp... thì thuộc về loạt ai hiểu thì hiểu.
Đàm Kim Hạ khách sáo từ chối một hồi, cuối cùng vẫn Nghiêm Hoài Đức kéo về nhà, dùng bữa.
Cả hai bên đều ý kéo gần cách, bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ.