213. Mỗi ôm một ý đồ quỷ quái
Tống Tử San cũng ý nghĩ giống Đường Tâm, bề ngoài đồng ý yêu cầu của đối phương, nhưng thực chất hề ý định thực hiện.
Chuyện ! Cho dù cô thành công đưa đứa con hoang đó khỏi nhà họ Lục, nhưng đó thì ?
Nhà họ Lục chắc chắn sẽ phát hiện .
Chỉ cần điều tra sẽ tra đầu cô ngay.
Đến lúc đó Đường Tâm chuồn mất tăm, cơn giận của nhà họ Lục sẽ đổ hết lên đầu cô.
Cô ngu mới giúp Đường Tâm trộm con chứ!
mà…
Đối phương ngoài việc đồng ý giúp cô trả thù Tống Tử Dao, còn đồng ý đưa cho cô bốn nghìn tệ.
Tống Tử San suy tính, lấy bốn nghìn tệ , mới bảo Đường Tâm chỉnh đốn Tống Tử Dao, nếu đến lúc bắt, ai sẽ đưa tiền cho cô?
Tuy nhiên, Đường Tâm cũng tinh ranh, rằng thấy đứa bé thì sẽ đưa cho Tống Tử San một xu nào.
Đường Tâm liếc vẻ mặt âm trầm của Tống Tử San, bỗng mỉm : “Thế , chỉ cần cô đưa đứa bé đến cho thấy từ xa, thể trả cho cô một nửa tiền đặt cọc.”
Đường Tâm giải thích một cách chu đáo: “ cũng kiểm tra năng lực của cô chứ? Chứ lỡ như cô khả năng …”
“Sao khả năng ?” Tống Tử San nhíu mày: “Vậy cứ quyết định thế , ngày mai đưa đứa bé ngoài, cô một cái từ xa.”
Đường Tâm thở phào nhẹ nhõm, : “Được.”
Chỉ cần Tống Tử San đưa đứa bé khỏi nhà họ Lục, cô tự nhiên sẽ cách cướp đứa bé .
Đến lúc đó, mục đích của cô đạt , Tống Tử San thể đá .
Bốn nghìn tệ? Giúp cô hại phụ nữ mang thai?
Hừ, Tống Tử San đang mơ hão.
Hai mỗi ôm một ý đồ quỷ quái, cứ thế đạt sự thống nhất bề ngoài.
Ngày hôm .
Nhà họ Lục ở trong khu nhà tập thể của cơ quan, ban ngày trong nhà hầu như chỉ một bảo mẫu trông Đa Đa.
Bảo mẫu mới đến nhà họ Lục ba tháng , đây Tống Tử San đối xử với Đa Đa như thế nào, còn tưởng tình cảm con hai .
Dù kể từ khi Tống Tử San ly hôn và chuyển ngoài, Đa Đa ngày nào cũng mấy bận đòi .
Vì , khi Tống Tử San đến cửa nhà họ Lục, cầu xin bảo mẫu cho cô con một chút, bảo mẫu theo lời Lục Minh dặn, đuổi Tống Tử San ngay lập tức.
“Dì Quyên, cầu xin dì cho Đa Đa một chút , nhớ thằng bé quá…” Nói , Tống Tử San còn đưa tay dụi nhẹ một giọt nước mắt cố gắng nặn nơi khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-213-1.html.]
“Dù bây giờ nhà họ Lục cũng ở nhà, sẽ ai . đảm bảo chỉ một lát, sẽ ngay…”
Lúc , Đa Đa cũng thấy giọng Tống Tử San, chạy ngoài.
“Mẹ—”
Bảo mẫu nhanh tay lẹ mắt giữ Đa Đa , ai ngờ Đa Đa bỗng “oà” lớn, dang hai tay chạy về phía Tống Tử San.
Tống Tử San cũng dang tay về phía Đa Đa.
Bảo mẫu ở giữa, cứ như một kẻ đang ngăn cản con gặp .
Bảo mẫu khó xử, thấy tiếng của Đa Đa càng lúc càng lớn, dần thu hút sự chú ý của hàng xóm, bảo mẫu cuối cùng cũng thỏa hiệp, cho Tống Tử San nhà.
Đa Đa thoát khỏi sự kiềm chế, cũng thành công lao lòng Tống Tử San.
Hai con ôm nức nở, khiến bảo mẫu cảm động vô cùng.
Ôi, rốt cuộc vẫn là ruột của đứa bé.
Người lớn ly hôn, chịu khổ vẫn là đứa trẻ…
Tống Tử San còn mang nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi đến cho Đa Đa, từng món từng món lấy cho Đa Đa xem.
Bảo mẫu thấy , nhớ còn quần áo giặt xong, liền định nhường gian cho hai con, bản về ban công giặt quần áo.
Bảo mẫu rốt cuộc vẫn buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng ngẩng đầu về phía đó, tai cũng dỏng lên, lắng tiếng chuyện bên .
Một lát , Tống Tử San ôm Đa Đa đến chỗ bảo mẫu : “Đa Đa ăn kẹo sơn tra, đưa thằng bé ngoài mua.”
Bảo mẫu theo bản năng cảm thấy thể đồng ý yêu cầu , nhưng Đa Đa bỗng “oa” một tiếng lên, ầm ĩ đòi ăn kẹo sơn tra.
Tống Tử San nhân cơ hội : “Dì yên tâm, sẽ đưa thằng bé về. Bây giờ thuê nhà ở một , thể nuôi con .”
Bảo mẫu nghĩ cũng , Tống Tử San còn trẻ, ngoại hình cũng , dù ly hôn lẽ cũng tìm tồi, nhưng con thì sẽ khác.
Thế là, bảo mẫu cứ thế để Tống Tử San .
Ở cổng khu nhà một tiệm bánh, ở đó bán kẹo sơn tra, Tống Tử San đưa con , về về nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút.
, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua…
Tống Tử San vẫn !
Lúc bảo mẫu hoảng hốt.
Cô cũng hiểu chuyện, chuyện thể gánh vác trách nhiệm, nhanh chóng báo cáo cho nhà họ Lục.
Cô định gọi điện đến văn phòng của Trần Nghiên thì Lục Minh về.
Thông thường giờ , Lục Minh sẽ về nhà.
“Anh về lấy chút đồ.” Lục Minh giải thích.