210. G.i.ế.c Chồng
Khi dư âm của tiếng đóng cửa vẫn còn văng vẳng trong khí, Đàm Kim Hạ bước khỏi gian.
Anh lạnh lùng : “Em nên bảo trốn , nếu xem bà còn dám bày bộ mặt kiêu căng đó .”
Tống Tử Dao : “Chính vì sự kiêu căng của bà , mới thể khẳng định phỏng đoán của em là đúng.”
Đàm Kim Hạ xổm xuống, nhẹ nhàng xoa bụng Tống Tử Dao, : “Chuyện cứ giao cho , em đừng bận tâm nữa.”
Tống Tử Dao im lặng một lúc lâu, mới gật đầu.
Phùng Thi Huệ lẽ ngờ rằng Tống Tử Dao ý định dọa nạt bà như với Tống Cao Phi để lấy chứng cứ.
Cho dù lấy chứng cứ thì ?
Những hành động của Phùng Thi Huệ là vấn đề thuộc về phạm trù đạo đức.
Mà Phùng Thi Huệ là đạo đức để , bạn thể dùng đạo đức để phán xét bà .
Đàm Kim Hạ dặn dò Chu Khai Liên một tiếng, ngay trong ngày đến quê nhà của gia đình họ Tống.
Tống lão thái chỉ gặp Đàm Kim Hạ một , nhận dạng một lúc mới là ai.
Bà sửng sốt , quanh hỏi: “Chỉ một mày thôi ? Con bé Dao ?”
Đàm Kim Hạ : “A Dao bụng to, bất tiện, nên để cháu đến.”
“Ối chà! Có thai ?” Tống lão thái lộ một tia , “Cưới lâu như , cuối cùng cũng thai.”
Khóe miệng Tống lão thái nhếch lên xịu xuống.
Bà Đàm Kim Hạ với ánh mắt dò xét, hỏi: “Mày đến đây gì?”
Chắc là cố ý đến báo tin mừng ! Lúc Tống Tử Dao cưới bà cho phong bao , chẳng lẽ sinh con còn cho nữa ?
Tống lão thái tự đấu tranh trong lòng, lát nữa cứ dùng vài quả trứng gà luộc màu đỏ để cho qua là .
Tống lão thái đang tính xem nhà còn bao nhiêu trứng gà, thì thấy Đàm Kim Hạ thò tay túi, lấy một phong bì đưa cho bà.
“Nghe họ Bảy tháng kết hôn? Cháu và A Dao lúc đó thời gian về, về, xin phép gửi tiền mừng bù.”
Ối chà? Lại còn nhận tiền ? Mắt Tống lão thái sáng rực lên, nhận lấy phong bì lưng mở .
Sau đó bà hít một .
Cái ... Như thể sợ nhầm, bà lấy hết tiền trong phong bì , nhổ một bãi nước bọt tay, bắt đầu đếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-210-1.html.]
Đếm đếm mấy mới xong.
Mười tờ? Một trăm tệ?
Sao nhiều đến thế?!
Tống lão thái , đ.á.n.h giá Đàm Kim Hạ.
Anh họ Bảy mà Tống Tử Dao , là con trai của ông Ba, tách ở riêng từ lâu.
Nếu Đàm Kim Hạ bù tiền mừng, cũng nên gửi đến nhà ông Ba, đưa tay bà để gì?
Ai cũng bà lão là vặt lông cả chim nhạn bay qua, chẳng lẽ thằng cháu rể sợ tiền mừng đến tay chủ nhân thực sự?
Hơn nữa, gửi tiền mừng một trăm tệ cho một họ tám đời liên lạc? Bị hỏng đầu ??
Đàm Kim Hạ cảm nhận ánh mắt của Tống lão thái, điềm tĩnh , còn mỉm .
Tống lão thái giật , hồn.
Số tiền nào là tiền mừng gì, đây chính là cho bà!
Tống lão thái ngu, thậm chí còn phần thông minh, bà lập tức hỏi: “Mày chuyện gì?”
“Lão thái thật là minh,” Đàm Kim Hạ khen , đó : “Cháu đến quả thực chút chuyện cần nhờ bà giúp đỡ.”
Ánh mắt Tống lão thái cảnh giác, xem tiền cho mờ mắt.
“Gần đây A Dao luôn gặp ác mộng, trong mơ một cái bóng đen kêu cứu cô , trông vẻ vô cùng đau khổ.”
“Ban đầu cũng để tâm, nhưng giấc mơ cứ lặp mấy ngày, cuối cùng còn... cái bóng đen đó còn lộ mặt , khuôn mặt đó sưng đỏ... Tóm là đặc biệt đáng sợ.”
Mí mắt Tống lão thái giật một cái, khuôn mặt sưng đỏ... Lúc Tống Cao Phi c.h.ế.t, khuôn mặt ông chẳng là sưng đỏ .
Tống Cao Phi c.h.ế.t vì úp mặt xuống chậu nước, do cơ thể ông cao hơn chậu nước nên m.á.u dồn hết lên mặt, cộng thêm ngâm bao lâu, lúc phát hiện thì mặt sưng đỏ.
“Mặc dù mặt rõ diện mạo ban đầu, nhưng giọng thì vẫn ,” Đàm Kim Hạ ghé sát gần, thì thầm: “Người trong mộng, chính là ba của A Dao.”
Tống lão thái đột nhiên run lên, do cửa sổ đóng kín, gió lạnh bên ngoài thổi , bà cảm thấy lạnh lẽo.
“Mày, ý mày là gì...”
Đàm Kim Hạ vẻ mặt nghiêm túc : “Lão thái, bà thấy chuyện kỳ lạ ? Tại cha vợ báo mộng cho A Dao, bảo cô cứu ông ?”
Tống lão thái chằm chằm Đàm Kim Hạ một lúc lâu, đột nhiên : “Lão Lục vẫn luôn họ Phùng chăm sóc, những khác chúng chẳng gì hết.”
“Bà cũng thấy đúng ?” Đàm Kim Hạ chằm chằm Tống lão thái, “Cha vợ báo mộng cho A Dao, chính là đang ám chỉ ông c.h.ế.t bình thường, là họ Phùng hãm hại.”
Tống lão thái: ... Bà thế!