154.“Chính là dụ dỗ con gái !”
Ngày 12 tháng 10 năm 1977, nhà nước chính thức tuyên bố khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ngay đó, các tờ báo lớn, đài phát thanh truyền tin tức đến các nhà máy, các cơ quan đơn vị, các đội sản xuất của các công xã.
Mọi ngóc ngách cả nước, nhất thời đều chứa đầy bốn chữ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Công nhân, bán hàng, học sinh, thanh niên trí thức về nông thôn, thanh niên trí thức trở về quê, quân nhân ...... tất cả những thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mặt đều tràn ngập sự kích động.
Họ thấy tương lai.
Họ nhận , cơ hội đổi vận mệnh đến.
Các thành viên của nhóm học tập đại đội Thắng Lợi, tương đối mà thì bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy nhiên cũng vui, dù cũng nhận tin tức chính thức từ nhà nước, họ càng tích cực ôn tập hơn.
Trong quá trình học tập, ngờ Trần Mặc tỏa sáng rực rỡ, từ một vô hình bình thường, trở thành trung tâm mà vây quanh.
Mọi phát hiện thông minh, gì hỏi , cho dù thể giải đáp ngay cho bạn, nhưng một hồi nghiên cứu cũng thể tìm câu trả lời.
Ban đầu, vây quanh thực là Đàm Kim Hạ.
khi Đàm Kim Hạ thể giải một bài toán, Trần Mặc giải quyết, trọng tâm liền tự nhiên chuyển sang Trần Mặc.
Tống Tử Dao nghĩ nhiều, giống như , gặp vấn đề tự nhiên sẽ tìm giỏi nhất giúp giải đáp.
Trong dậy là thứ mấy, Tống Tử Dao bỗng cảm thấy cổ tay ai đó kéo .
Quay đầu sang.
Đàm Kim Hạ vươn tay lấy quyển sổ của cô, như gì : “Có gì ? Để xem.”
Bàn tay , âm thầm dùng sức, kéo Tống Tử Dao xuống .
Đàm Kim Hạ một lúc, đó dùng bút vẽ vẽ giấy, “Cô thế , thể áp dụng công thức ......”
Tống Tử Dao vẻ mặt nghiêm túc của , “Phì” một tiếng phá lên, khẽ nhéo cánh tay , quở trách: “Hũ giấm!”
Đàm Kim Hạ “Xì” một tiếng.
Tống Tử Dao vội : “Đau ? dùng sức mà!”
“Không đau,” Đàm Kim Hạ lắc đầu, “Nhột.”
Ngừng một chút, Đàm Kim Hạ : “Gần đây học tập quá chăm chỉ , chúng nên kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi một chút ?”
Tống Tử Dao hỏi: “Kết hợp lao động và nghỉ ngơi thế nào? Ngày mai nghỉ một ngày ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-154-1.html.]
Đàm Kim Hạ nghiêng đầu, nhỏ bên tai Tống Tử Dao: “Hay là tối nay nghỉ ngơi .”
Tống Tử Dao: “?”
Đàm Kim Hạ: “ xử lý cô.”
“......” Tống Tử Dao đ.ấ.m một cú Đàm Kim Hạ, “Xử lý cái đầu !”
“Á? Tại xử lý cái đầu ?” Văn Tuyết ngang qua hai , thấy, tò mò hỏi một câu.
Giọng của Văn Tuyết lớn, khiến đều về phía bên .
Nhất thời, phòng học trở nên yên lặng.
Tống Tử Dao ngượng ngùng .
Đàm Kim Hạ thì nhàn nhạt : “Không gì, cô thấy đầu quá ngu ngốc, cần chấn chỉnh một chút.”
“Á?” Văn Tuyết vẻ mặt hiểu gì khỏi, miệng vẫn lẩm bẩm: “Không thấy ngu ngốc mà ......”
Bên Thạch Lỗi tính toán một bài toán lâu mà vẫn , thở dài một : “Đầu ngu ngốc quá, Văn Tuyết là cô giúp chấn chỉnh một chút, gõ cho vài cái nhỉ?”
Văn Tuyết tới, khách khí gõ một cái lên cái đầu to của , khiến Thạch Lỗi xoa đầu kêu la, “Cô thật sự xuống tay !”
Văn Tuyết thì vẫy tay, oán trách: “Cái đầu của là cục sắt ? Làm đau cả tay !”
Hai oan gia tranh cãi ầm ĩ một hồi.
Những khác sự gián đoạn , cũng trạng thái ban đầu, việc của .
Tống Tử Dao trừng mắt Đàm Kim Hạ, tức giận phì phò.
Đàm Kim Hạ nắm lấy tay cô xoa xoa vài cái, tâm trí càng khó mà tập trung việc học tập .
Khoảng thời gian trọng tâm đều dồn việc học, lâu ăn thịt.
Hắn hận thể ngay lập tức biến thành sói, tha miếng thịt mỡ béo ngậy về ổ của , từ từ nuốt bụng.
Tuy nhiên, khi khó khăn lắm mới về đến nhà, thể chuyện từ từ nữa .
Hắn khẩn cấp như một vùng đất hạn hán từ lâu, cần gấp nước mưa tưới tắm.
Tống Tử Dao cảm nhận chiếc giường sắt rung chuyển dữ dội, tim đập thình thịch, sợ rằng chiếc giường sẽ thoát khỏi phận của chiếc ghế dài.
cũng may mà, giường là giường mới đóng, hơn nữa tay nghề của Đàm Hữu Lương cũng tệ, Đàm Kim Hạ thế nào nữa, cũng đến mức hỏng ngay .
Ngày thi càng đến gần, khí học tập cũng càng lúc càng căng thẳng.
Đại đội phát thẻ dự thi cho các thí sinh, thông tin đó bao gồm họ tên, báo danh, địa điểm thi, môn thi và thời gian, chi tiết.
Tống Tử Dao và Đàm Kim Hạ quyết định nghỉ ngơi đầu óc hai ngày khi thi, học nữa, nhưng những khác thì vẫn đang tranh thủ từng giây từng phút.