Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 64:20% ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:08:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi nửa canh giờ, bụng bà đói kêu ùng ục, liền ngoài tìm , mãi mới từ miệng hàng xóm , ba bọn họ về hướng nhà Thẩm Dư.

Đi tới, thấy cánh cửa lớn mới tinh đang mở, bên trong còn truyền tiếng của con ghẻ và tức phụ, bà chút do dự liền chui trong, miệng ngừng c.h.ử.i rủa những lời tục tĩu.

Gà Mái Leo Núi

Thẩm Dư mặt biểu cảm bước từ căn phòng, đón đầu chặn Triệu bà tử .

“Triệu tổ mẫu, sáng sớm chạy đến tân phòng nhà cháu ồn ào, là cố ý gây xui xẻo cho cháu đúng !”

“Tránh , lười chấp nhặt với cái thứ tiểu nha đầu như ngươi, là đến tìm phu phụ Triệu Đại Bằng.”

Thấy Thẩm Dư hề động tác rời , bà Triệu lập tức xụ mặt, vô thức đẩy nàng để bước .

Tay chạm vai Thẩm Dư, giây tiếp theo, một tiếng kêu xé lòng truyền .

“Đau quá! Buông !”

Bà Triệu Thẩm Dư một tay phản công ấn chặt khung cửa, nàng lạnh giọng: “Sáng sớm tinh mơ tới nhà gây chuyện, cũng chẳng chịu hỏi thăm trong làng, Thẩm Dư là quả hồng mềm mà ngươi thể tùy ý nắn bóp ! Nếu ngươi sống chán , ngại dùng ngươi để vận động gân cốt một chút !”

Thẩm Dư bây giờ còn là cô nha đầu mặc xâu xé nữa. Là bạn thiết của bà Thẩm trong làng, bà Triệu tận mắt chứng kiến cổ tay bà Thẩm Thẩm Dư bẻ gãy, và những vết bầm tím khắp . Bất giác, bà Triệu cũng chút sợ hãi.

“Nha đầu Dư, ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là tới tìm chú Đại Bằng nhà ngươi về nấu cơm thôi!”

“Nấu cơm ? Ngươi suýt chút nữa dìm c.h.ế.t đứa con duy nhất của họ, ngươi xem cơm họ nấu ngươi còn nuốt trôi ?”

Không đợi bà Triệu kịp phản bác, Triệu Đại Bằng đỏ hoe mắt bước .

“Nha đầu Dư, ngươi mau buông bà , lời .”

Thẩm Dư buông tay, bà Triệu liền hung hăng trừng mắt , sắp sửa mở miệng mắng chửi, chỉ là Triệu Đại Bằng nhanh hơn một giây.

“Triệu Lưu thị, Triệu Đại Bằng hôm nay sẽ cắt đứt quan hệ với mẫu tử các ngươi!”

Trong mắt Triệu Đại Bằng chút ấm, lạnh lùng băng giá chằm chằm bà Triệu.

“Cái gì? Ngươi cắt đứt quan hệ với chúng ? Triệu Đại Bằng, cánh tay ngươi cứng cáp , đầu óc ngươi úng nước , mà dám những lời đại nghịch bất đạo như !”

Bà Triệu tức giận như cái nồi nổ tung, ánh mắt lướt qua một cây chổi, cầm lên là vung Triệu Đại Bằng.

“Đánh c.h.ế.t cái đồ vô lương tâm nhà ngươi! Lão nương nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi đúng là đồ bạch nhãn lang, cắt đứt quan hệ với , cho ngươi , đừng hòng!”

cây chổi còn kịp vung trúng Triệu Đại Bằng, một tay tóm lấy, cả lẫn chổi đều quật mạnh xuống đất.

Bà Triệu quật ngã đến mức thể tin , “Ngươi… ngươi dám trả… trả đòn!”

“Nếu còn dám ức h.i.ế.p vợ con , mặc kệ là ai, vẫn đ.á.n.h sai lệch! Hôm nay nương tay với ngươi, xem như là cho ngươi chút thể diện cuối cùng! Đi thôi, bây giờ chúng sẽ tới nhà thôn trưởng, cắt đứt quan hệ!”

Nói xong, Triệu Đại Bằng chẳng thèm bà Triệu lấy một cái, về phòng bế tiểu nha đầu lên, nắm tay Liễu thị, chào hỏi Thẩm Dư.

“Nha đầu Dư, hôm nay phiền ngươi , thật sự là !”

Thẩm Dư phất tay, “Chú Đại Bằng, đừng khách sáo, thời gian cần chú và thím giúp đỡ còn nhiều lắm, đừng khách sáo! Mau , đừng chậm trễ thời gian nữa!”

Sau khi Triệu Đại Bằng , bà Triệu cũng dám nán , chẳng là sợ Thẩm Dư đ.á.n.h bà , một cái lật đật bò dậy liền vọt ngoài, tốc độ đó mà thi chạy 50 mét thì thật là đáng tiếc!

Lúc , các bảo bối nhỏ lục tục thức dậy, Thẩm Dư dẫn chúng rửa mặt, mới bắt đầu chuẩn bữa sáng.

Bởi vì nhà xây xong, Thẩm Dư lấy những viên t.h.u.ố.c và dịch t.h.u.ố.c chế biến sẵn trong gian , sớm đặt một căn phòng riêng biệt từ sáng sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-6420.html.]

Các tiểu bảo bối thực sự ngoan ngoãn, ăn sáng xong cũng ngoài chơi, mà giúp Thẩm Dư đóng gói t.h.u.ố.c viên.

Sợ rằng lượng t.h.u.ố.c viên và dịch t.h.u.ố.c tự chế tạo quá lớn, thêm các d.ư.ợ.c thảo trồng trong ruộng đang trong thời kỳ sinh trưởng, e rằng sẽ gây nghi ngờ, Thẩm Dư còn đặc biệt mua một lô lớn thảo d.ư.ợ.c từ Đức Xuân Đường.

Lý đại bá trở thành công chuyên chở hàng hóa cho nhà Thẩm Dư, mỗi tháng lĩnh ba trăm văn tiền công, trở thành đối tượng mà trong làng ghen tị.

Thẩm Dư phần lớn thời gian vẫn lên núi tu luyện, dị năng đạt cấp ba 20%, cùng với việc cấp độ tăng lên, mức độ đổi của thanh tiến độ ngày càng nhỏ.

Thẩm Dư vẫn cảm thấy vui, chỉ trong đầy nửa năm bước cấp ba, nàng thỏa mãn vô cùng.

Chỉ là ba tiểu tử trong nhà, cũng đến lúc nên học đường !

Ngày hôm đó, Thẩm Dư và Lý đại bá sáng sớm mang t.h.u.ố.c đến Đức Xuân Đường, tiện thể hỏi thăm một chút về học đường ở trấn .

Vừa mới đến nửa đường, gặp Trịnh Hiểu đang cưỡi xe ngựa tới tìm nàng.

“Hú!”

“Tiểu thần y, tiểu thần y!”

Thẩm Dư ngẩng đầu kỹ, đây chẳng là đồ của Cố đại phu !

“Trịnh đại ca, ngươi đây là ?”

“Tiểu thần y, còn thể chứ, chuyến ngoài là sư phụ bảo đến tìm ngươi, một lão phu nhân mắc bệnh phong hàn tìm đến, chỉ đích danh gặp ngươi.”

“Đi thôi!”

Thẩm Dư nghĩ đến lão phụ nhân mà nàng vô tình cứu mấy tháng .

Nghĩ rằng xe ngựa sẽ nhanh hơn, nàng liền xuống xe bò, để Lý đại bá từ từ tới, còn nàng thì leo lên xe ngựa, cùng Trịnh Hiểu .

Vừa mới bước Đức Xuân Đường, một cô nương váy áo màu xanh nhạt chắn ngang tầm mắt Thẩm Dư.

“Tiểu thần y, chúng cuối cùng cũng đợi ngươi !”

Ngẩng mắt , cảnh tượng cứu phố hôm đó lập tức hiện lên mắt, Thẩm Dư thăm dò hỏi, “Ngươi là cô nương Xuân Nhi ?”

đúng , chính là ! Tiểu thần y, lão phu nhân nhà cũng tới, là đặc biệt tới để tạ ơn ngươi! Ngươi mau theo !”

Thẩm Dư theo Xuân Nhi đến hậu viện y quán, chỉ thấy một vị lão phu nhân tinh thần rạng rỡ, khoác áo lụa là gấm vóc, búi tóc hoa râm cài mấy cây trâm vàng trâm ngọc, trông vô cùng quý phái đang đoan trang ở đó.

Đối diện bà cũng một vị phu nhân chừng ba mươi tuổi, dung mạo phi phàm, y phục tầm thường.

Xung quanh còn bốn năm nha trẻ tuổi thanh tú, là phong thái của nhà quyền quý.

Nghe thấy tiếng bước chân gần, lão phu nhân đặt chén trong tay xuống, tươi tắn dậy đón.

Thẩm Dư đương nhiên hiểu rõ phận của lão phụ nhân chắc chắn tầm thường, nàng bước tới, lạc lạc đại phương hành một lễ. “Đã gặp lão phu nhân.”

“Tiểu thần y mau đừng đa lễ, qua đây !”

Lão phu nhân nhiệt tình nắm tay nàng đến bàn xuống.

“Tử Ngọc, vị chính là tiểu thần y cứu mạng phố hôm đó.”

“Tiểu thần y, vị là tức phụ . Con trai là phu tử của Học viện Hành Nam ở trấn, nếu nhà ngươi nhân nhập học, thể trực tiếp tìm , với . Đương nhiên , tiểu thần y nếu gặp chuyện khó khăn gì, cũng đừng khách khí, cứ thẳng là , Châu gia chúng ở huyện Kinh Môn cũng là gia tộc thể chuyện với huyện lệnh đại nhân, tuyệt đối để tiểu thần y chịu thiệt thòi!”

 

Loading...