Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:03:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được , theo !”

hai tỷ nhà, thấy đống củi lớn , Thanh Phồn ngây .

“Tỷ tỷ, nhiều củi thế , tỷ nhặt ở ?”

“Haizz! Còn nhớ tổ mẫu thường bắt nhặt củi ? Ta lén tích góp một ít, vẫn luôn giấu trong một cái hang núi. Giờ mới thời gian kéo xuống. Cái nhà rách nát của chúng gần chân núi nhất, những thanh củi lăn từ núi xuống, chẳng tốn chút sức lực nào mà lăn hết nhà, thế là bấy nhiêu đó thôi!”

“Thì tỷ tỷ thông minh thế, nhân lúc việc cho nhà tổ mẫu, còn tích trữ nhiều củi như !” Thanh Phồn cảm thấy tỷ tỷ nhà thật sự thông minh.

Thẩm Dư ngại ngùng vò vò mái tóc khô như cỏ dại của . May mà Hoàng thị bắt nguyên chủ nhặt củi, nếu nàng cũng chẳng giải thích đống củi lấy từ gian thế nào.

“Hề hề!” Thẩm Dư ngượng nghịu, “Đừng ngây đó nữa, chúng mau khiêng gỗ thôi!”

May mắn nhiều tấm ván gỗ rộng dài, hai chị em tìm , khiêng về nhà, che kín tất cả những chỗ lộng gió, lớn nhỏ đều sót.

Xong xuôi tất cả, trời gần tối. Thẩm Dư luộc một nồi thịt, gọi mấy tiểu gia hỏa đến ăn.

Tuy giờ nhà nghèo, nhưng thứ thiếu nhất chính là củi lửa. Ngoài trời tuyết chất dày đặc, tùy tiện dùng để đun nước nóng, lau rửa sạch sẽ cho bốn , lúc nàng mới nghỉ ngơi.

“Thanh Phồn, mau đây ngủ !”

Ba tiểu gia hỏa ngủ say, Thanh Phồn vẫn bên bếp lò, thỉnh thoảng thêm củi. Thẩm Dư đành gọi đến nghỉ ngơi.

“Tỷ tỷ, các tỷ cứ ngủ , đừng bận tâm đến . Đệ dựa bếp lửa cũng khá ấm áp !”

Quả thật là như . Từ khi cha qua đời, mỗi khi đông đến, lâu ấm áp như thế. Giờ chỗ ấm áp để , mãn nguyện .

“Không , trẻ con chỉ ngủ ngon mới lớn nhanh . Vả , nhà bếp khi sửa sang hôm nay, gió lạnh và tuyết lọt , ấm áp, cần canh lửa , mau đây ngủ !”

Thấy Thanh Phồn vẫn còn do dự, Thẩm Dư liền dậy kéo , nhét trong chăn. “Tiểu Tứ tối ngủ thích cựa quậy, vạn nhất đá chăn mà cảm lạnh thì . Vẫn ở bên cạnh trông chừng.”

Tiểu Tứ tính tình hiếu động, cần tỷ tỷ , cũng hiểu, liền giãy dụa nữa. “Tỷ tỷ yên tâm, tối nay nhất định sẽ trông chừng Tiểu Tứ cẩn thận, để Thiết Đông đắp chăn kín đáo!”

“Được ! Mau ngủ !”

Không do ăn no, vì căn phòng đêm nay ấm áp, Thanh Phồn xuống một lúc liền ngủ .

Trong nhà tổng cộng hai chiếc chăn đệm. Thẩm Dư cùng Mạn Mạn ngủ chung một chăn, ba Thanh Phồn ngủ chung một chăn.

Thẩm Dư lắng bốn tiếng thở đều đều của mấy đứa nhỏ ngủ say, lặng lẽ buông tiểu nha đầu trong lòng , rón rén đến bên bếp lò, lấy một chậu than khói từ gian cho lỗ bếp, mới chăn xuống.

Lại sợ ban đêm lạnh mà tỉnh giấc, nàng lấy thêm hai chiếc chăn lụa tơ tằm từ gian đắp.

Căn phòng dù che chắn đến mấy, cũng thể sánh bằng một căn phòng kín mít. Luôn gió lùa . Thẩm Dư một chút cũng lo lắng mấy ngộ độc khí than mà ngạt thở.

Có lẽ vì hôm nay luôn chân tay lao động, Thẩm Dư xuống một lúc khi nào ngủ .

Ngoài trời gió tuyết bay lả tả. Bên trong căn bếp cũ nát, than trong lỗ bếp từng cục một cháy đỏ rực, nóng tràn ngập gian nhỏ hẹp, khiến trong phòng ấm áp hiếm thấy. năm tỷ đống rơm dày cộm, ai nấy đều ngủ say sưa ấm áp.

Ngày hôm , mấy tỷ tiếng ồn đ.á.n.h thức.

“Không ! Cọp lớn thôn !”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-5.html.]

“Cọp lớn c.ắ.n c.h.ế.t !”

“Gừ... gừ...”

Nghe tiếng hổ gầm bên ngoài, Thẩm Dư giật thẳng dậy. Sờ thấy xúc cảm ấm áp mềm mại, nàng vội vàng thu chăn lụa tơ tằm gian, sợ phát hiện.

Chăn mới cất gian, mấy tiểu gia hỏa cũng tiếng động giật tỉnh giấc. “Tỷ tỷ, cọp lớn, sợ.”

“Tỷ tỷ, cọp lớn ăn thịt chúng ?”

Lúc , bốn tiểu gia hỏa cũng tiếng gầm rống cho hoảng sợ tỉnh dậy, tất cả đều vây quanh Thẩm Dư, run rẩy bần bật.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi của bọn trẻ, Thẩm Dư trong lòng tính toán. Mà thật, nếu chỉ một nàng, thì chẳng sợ gì hổ, nhưng vấn đề là bây giờ mấy tiểu gia hỏa ở đây, nàng luôn bảo vệ bọn chúng.

Nàng ôm chặt mấy tiểu gia hỏa lòng, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, tỷ tỷ ngay cả sói còn dám giết. Nếu cọp lớn dám nhà chúng , nhất định sẽ thịt nó, hầm cho các ăn!”

“Tỷ tỷ, con cọp lớn đó lợi hại hơn sói nhiều lắm. Trước thôn trưởng gia gia , cọp lớn dài bảy thước, há miệng thể nuốt chửng một trưởng thành!”

“A! Miệng lớn thế ! Mạn Mạn bé nhỏ, cọp lớn ăn no . Nếu cọp lớn , Mạn Mạn sẽ thương lượng với nó, ăn Mạn Mạn!”

Tiểu nha đầu xong, tỷ tỷ và các ca ca, đột nhiên nghĩ điều gì đó, bàn tay nhỏ vỗ đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Với tỷ tỷ và các ca ca cũng là trẻ con, thịt của họ cũng ngon, ăn no , cọp lớn cũng ăn các tỷ ca! Nếu ăn, thì ăn nhà tổ mẫu đó!”

đó! Nhà tổ mẫu lớn nhiều, là kẻ , cọp lớn ăn thịt kẻ thể no bụng !”

Thanh Gia mắt sáng rực, cảm thấy chủ ý của tiểu thật sự . Nếu cọp lớn ăn thịt cả nhà tổ mẫu, sẽ còn ai thường xuyên đ.á.n.h mắng bọn chúng nữa.

“Tiểu thật thông minh. Lát nữa mà gặp cọp lớn, chúng nhất định thương lượng kỹ với nó! Để chúng ăn thịt nhà tổ mẫu!”

Thanh Mậu nắm chặt nắm đấm, cũng tán đồng ngớt.

Gà Mái Leo Núi

Thanh Phồn mà khóe miệng co giật liên hồi, còn tưởng thật cọp lớn là , hiểu tiếng . Trẻ con đúng là ngây thơ!

Trên trán Thẩm Dư hiện lên ba vạch đen, cạn lời! Thật đúng là một đứa dám , một đứa dám !

Tiếng ồn ào trong thôn ngày càng lớn, tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết nối tiếp , tiếng hổ gầm càng lúc càng gần nhà.

Thẩm Dư thể chờ c.h.ế.t nữa, vội vàng dậy, nhẹ nhàng mở cửa , đem ba bốn cục thịt gần nhất nhà. Lợi dụng tay áo che chắn, nàng lấy t.h.u.ố.c mê Dương Kim Hoa từ gian , rải đều lên các miếng thịt.

“Thanh Mậu, Thanh Gia, Mạn Mạn, các ngoan ngoãn ở trong nhà. Thanh Phồn, chịu khó chăm sóc các tỷ ngoài xem , sẽ nhanh chóng trở về!”

Thẩm Dư xoa đầu từng đứa, “Nhớ kỹ, ba miếng thịt đặt ở cửa, các đụng , tuyệt đối đụng . Đợi trở về sẽ đồ ăn cho các !”

Bốn đứa nhỏ tự nhiên thấy Trưởng tỷ rải t.h.u.ố.c bột, nhưng vì đang căng thẳng và tuổi còn nhỏ, chúng hỏi đồ vật từ .

“Tỷ, tỷ nhất định bình an trở về, chúng chờ tỷ.”

“Ừm!”

Thẩm Dư gật đầu, trực tiếp ngoài.

Sau khi đóng cửa từ bên ngoài, Thẩm Dư nắm chặt d.a.o găm, những thôn dân đang hoảng loạn chạy tán loạn, tiếng lóc than vãn vang vọng khắp nơi. Nàng liếc vài lượt, nhưng chẳng thấy bóng dáng con hổ .

“Lạ thật, hổ ?”

Lời dứt, một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp bầu trời thôn làng.

 

Loading...