Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 41: Món kho thơm lừng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:41:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chà chà, thơm quá thơm quá, tỷ ơi, tỷ món gì ngon , cái miệng nhỏ của Tiểu Tứ sắp chảy nước dãi !”

“Mạn Mạn thèm đến nỗi cái bụng nhỏ ăn !”

“Hì hì, thơm quá, cũng ăn lắm!”

Từ Tam ca cho đến Tiểu Ngũ đều bày tỏ suy nghĩ của , chỉ Nhị ca trầm , trong lòng cũng thèm đến mức chịu nổi, nhưng ngoài mặt chẳng hề lộ vẻ gì.

Tiểu Nha nhi cũng thèm đến nỗi sắp ngất , nhưng nàng phụ và mẫu của đến nhà Dư tỷ tỷ giúp việc, nàng thể tham ăn. Dù thèm đến mức nuốt cả lưỡi, nhưng nàng tự nhủ, nhịn xuống, nếu Dư tỷ tỷ mà tham ăn, vạn nhất cho phụ và mẫu nàng tiếp tục việc thì .

Khi đó họ sẽ kiếm tiền, đành về nhà, tổ mẫu mà thấy ba trong nhà họ, mắng nhiếc chỉ là chuyện nhỏ, nếu bà đ.á.n.h họ, tay sẽ độc ác, cho nên nàng ngoan, thể thật lòng .

Vẻ mặt bối rối của tiểu nha đầu tự nhiên thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Dư.

Cái miệng nhỏ ngừng nuốt nước bọt vì thèm, cùng với ánh mắt bé nhỏ đầy đói khát, trông đáng yêu vô cùng. Nếu đang cắt thịt thỏ, nàng nhéo nhéo cái má nhỏ của nàng .

Đứa bé so với mấy tiểu tử nhà , lớn hơn Mạn Mạn gần một tuổi, chiều cao thì bằng Mạn Mạn, chỉ là bề ngang, đương nhiên mập bằng Mạn Mạn.

Nếu tình cờ xuyên tới đây, phong phú thêm bữa ăn cho mấy đứa nhỏ, thì hiện giờ chúng lẽ cũng y hệt tiểu Nha nhi, đúng chuẩn mấy củ cải nhỏ.

“Các cứ đợi ở cửa, tỷ sẽ mang món mới cho các nếm thử ngay!”

“Vâng ! Chúng ngoài đợi ngay đây!”

Vừa dứt lời, mấy tiểu tử nhỏ liền nắm tay ngoài, sợ rằng chậm một giây sẽ ảnh hưởng đến thời gian thưởng thức món ngon của chúng.

Thẩm Dư lấy mấy cái bát, vén vung nồi. Hương thơm nồng nặc lập tức xộc thẳng mũi nàng, khiến nàng thèm đến nỗi vội vàng bịt miệng , sợ rằng nước bọt sẽ rơi nồi thì thật !

Một muỗng lớn múc cho mấy cái bát, món lòng kho thơm lừng bưng một bát lớn đến cho Thím Đỗ và Liễu thị: “Hai vị thím, các vị tự lấy đũa nếm thử nhé, sẽ mang hai bát nữa cho mấy đứa nhỏ.”

“Ây!”

Thím Đỗ đáp lời hai tiếng, lòng heo trong bát, tặc lưỡi, cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Liễu thị, còn thì vội vàng gắp một miếng cho miệng.

“Thế nào , đại tẩu?”

Liễu thị vội vàng động đũa, mà chăm chú biểu cảm của Thím Đỗ.

Hương thơm thể diễn tả bằng lời nổ tung đầu lưỡi của Thím Đỗ, vị cay tê mạnh mẽ kích thích vị giác của bà, khiến bà kinh ngạc đến nỗi dùng từ ngữ câu chữ nào để hình dung.

Bà chỉ ngừng gật đầu, tay trái còn giơ ngón cái lên, ngay lập tức gắp thêm một đũa nữa cho miệng, ăn ngấu nghiến.

Liễu thị thấy , cũng thèm bận tâm đến việc lúc nãy tự nhắc nhở nhiều việc, ăn ít cơm thôi, cũng vội vàng gắp một đũa ăn ngay.

“Trời đất ơi!”

Mùi vị quả thật là tuyệt hảo!

Hai trong bếp ăn đến nỗi miệng bóng loáng dầu mỡ, mãi cho đến khi bát sạch đáy mới dừng .

Quả nhiên là mỹ vị say mê mất lối!

Nói về mấy đứa nhỏ, khi khỏi bếp, chúng cũng xa, chỉ xếp hàng ngay cửa một gian nhà tranh khác, đứa nào đứa nấy chống cằm, đôi mắt to tròn long lanh chớp về phía bếp.

Khi Thẩm Dư bưng hai cái bát lớn tới, Tiểu Tứ, đứa bé háu ăn , với hình nhỏ nhắn mũm mĩm hiện giờ, như một mũi tên rời cung, vút một cái bay đến mặt Thẩm Dư.

"Tỷ ơi, để giúp tỷ bưng một bát!”

Vừa , nó nhanh nhẹn và nịnh nọt đón lấy một bát lòng kho.

Mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng kìm mà vây , chúng thèm đến nỗi nước dãi sắp chảy .

Thẩm Dư lập tức dẫn chúng nhà, chia đũa cho chúng: “Ăn !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-41-mon-kho-thom-lung.html.]

Lời dứt, lũ trẻ vui vẻ động đũa.

Trừ tiểu Nha nhi .

Chỉ thấy nàng bé nhỏ nắm chặt đôi đũa, dám đưa tay gắp thịt ăn.

“Nha nhi, ăn ?”

Tiểu Nha nhi Thẩm Dư một cái, rụt rè lắc đầu: “Không ăn, nương , lời, ở nhà tỷ tỷ ăn ít một chút, nương và phụ mới ghét bỏ mà mất việc. Nha nhi ngoan, cái bụng đói, ăn thịt thà, nhịn một chút là qua thôi!”

Lời của tiểu nha đầu khiến Thẩm Dư khựng . Hóa lý do nàng bé nhỏ dám ăn, là sợ ăn nhiều quá, sẽ đuổi cha nàng , cho việc nữa!

Giờ khắc , Thẩm Dư cảm thấy chua xót vì lời của tiểu Nha nhi. Đứa bé quá hiểu chuyện đến mức khiến xót xa.

“Nha nhi ngoan, đừng lo lắng, và cha ăn bao nhiêu ở chỗ tỷ tỷ, Dư tỷ tỷ cũng sẽ đuổi các . Muội xem, cha ăn no, sức mà việc cho tỷ tỷ chứ! Muội ăn no, sức mà chơi với Mạn Mạn và các chứ!

Cho nên nha, các ăn thật nhiều , mới sức lực đó!”

“Thật ạ?”

Tiểu Nha nhi mở to mắt, dám tin mà hỏi một nữa.

“Ừm! Phải ăn nhiều đó!”

Dưới ánh mắt chân thành dịu dàng của Thẩm Dư, tiểu Nha nhi thử gắp một miếng lòng kho cho miệng, thấy Thẩm Dư mỉm , nàng bé nhỏ mới dám nhai.

Nhai mấy miếng, tiểu Nha nhi lập tức món ngon từ bé đến giờ từng ăn cho kinh ngạc. Dưới sự cám dỗ của mỹ vị, cuối cùng nàng bé nhỏ cũng giống như mấy đứa nhỏ khác, ăn uống vui vẻ vô cùng.

"Tỷ ơi, a! Ăn một miếng !”

Gà Mái Leo Núi

Mạn Mạn chu đáo gắp một đũa đưa đến miệng Thẩm Dư.

Thẩm Dư cũng khách sáo, một ngụm c.ắ.n lấy: “Thịt Mạn Mạn gắp thật thơm!”

"Tỷ ơi, cũng gắp cho chị!”

"Tỷ ơi, tỷ ăn !”

“A! Tỷ ơi, tỷ mau ăn!”

Mấy đứa thấy tiểu đều gắp thịt cho trưởng tỷ, cũng hùa theo gắp đút cho trưởng tỷ.

Thẩm Dư vui vẻ đón nhận sự đút ăn, ăn món lòng kho trong miệng, hài lòng gật đầu. Xem món kho hôm nay thành công.

Mùi vị thậm chí còn ngon hơn cả lòng heo và dày heo nàng ở kiếp .

Chắc là bởi vì là heo rừng, cộng thêm môi trường thuần khiết tự nhiên, ô nhiễm của thời đại , khiến thịt càng thêm ngon.

“Các cứ từ từ ăn, tỷ sang bên nhé!”

Nói xong, khỏi cửa, Thẩm Dư liền thấy một đám tráng đinh đang dựng nhà tre, mà vẫn thỉnh thoảng liếc trộm về phía gian bếp thơm lừng.

Nhìn yết hầu của bọn họ ngừng lên xuống cùng đôi môi khô nứt nẻ l.i.ế.m láp, cần cũng , món kho nàng thành công!

Nhìn mặt trời rực rỡ trong ngày xuân, Thẩm Dư chợt nhớ , quên pha nước cho các công nhân uống!

Thế là, nàng vội vàng bếp, bưng món lòng kho gần chín xuống, dùng một cái nồi lớn đun ít nước nóng.

Lại ở nơi Thím Đỗ thấy, nàng lấy một ít từ trong gian. Nước sôi, nàng liền pha đầy một ấm lớn, cho thêm một chút linh tuyền thủy, mang cho các công nhân uống để giải tỏa mệt mỏi, tiện xây nhà.

“Nói chứ, món ăn nhà Thẩm Dư chỉ nấu ngon, mà ngay cả nước cũng đặc biệt thanh ngọt!”

 

Loading...