Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 32: May Vá Hành Lý ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:41:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không cần khách khí, là thế , chập tối khi ăn cơm xong con đến đây, sẽ dẫn con đến nhà Triệu Đại Bằng, coi như giúp con tham khảo một chút! Giờ mà đến, đoán chừng nhà y cũng đồng việc , ai ở nhà .”
“Vâng! Lát nữa sẽ đến tìm ! Ta trong xem tình hình Đỗ đại ca .”
Thôn trưởng gật đầu, vác cuốc, cùng Đỗ Nhị Lang rời .
Thẩm Dư bước sân, Đỗ thẩm thấy tiếng động, từ trong nhà đón.
“Nha đầu Dư đến , việc tìm thẩm ?”
“Vâng! Thẩm, vốn dĩ hôm qua bữa tối đến tìm thẩm , nhưng nhà họ Thẩm đến gây chuyện một trận, trời khuya nên đến quấy rầy, bèn sáng sớm hôm nay đến luôn.”
Nói đoạn, Thẩm Dư đưa cái giỏ trong tay cho Đỗ thẩm.
Nhìn thấy bên trong những chiếc bánh màn thầu trắng lớn và một miếng thịt nặng hai cân, Đỗ thẩm giữ bình tĩnh: “Con bé , đến đây còn mang theo đồ như ? Miếng thịt và bánh màn thầu thể nhận, con cứ mang về cho Thanh Phồn, Mạn Mạn và các ăn để bồi bổ thể .”
Đỗ thẩm cứ thế đẩy cái giỏ trả tay Thẩm Dư.
Những thức ăn từ bột mì trắng , quả là thứ hiếm , nhà nông dân bình thường mà ăn nổi loại lương thực tinh tế quý giá như , nhiều nhất trong một năm, cũng chỉ đến Tết đến lễ về mới ăn vài miếng nhỏ.
Nói đến thịt, cũng là vật hiếm , giống như bột mì trắng , Đỗ thẩm cảm thấy Thẩm Dư dẫn theo mấy đứa sống dễ dàng, nhà bà chẳng giúp việc gì, ngược tiểu cô nương giúp nhi tử cả trị thương, giờ mang thức ăn quý giá như đến tận nhà, bà còn mặt mũi nào mà nhận chứ!
“Thẩm, chút thức ăn hôm qua mua ít, trong nhà vẫn còn. Thẩm mau nhận lấy , dùng để bồi bổ thể cho Đỗ đại ca, ăn ngon mới thể khỏe nhanh !”
Thẩm Dư miệng thì khuyên, tay cũng rảnh rỗi, nhét cái giỏ trả về lòng Đỗ thẩm. Nàng Đỗ thẩm thích chiếm tiện nghi, bèn dùng Đỗ Đại Lang lý do, để bà nhận lấy.
Quả nhiên, đến thể nhi tử cả của , Đỗ thẩm chỉ đành do dự một lát, vẫn nhận lấy.
“Vậy thím khách khí nữa nhé, con như nữa . Chuyện tối qua, thôn trưởng của con kể , cái nhà họ Thẩm đó quả thực . Vừa con mua sắm nhiều đồ dùng trong nhà, liền vội vàng tới cửa đòi cướp, đáng quá đáng nhất là, còn định bán con cho cái tên Vương Nhị Đản khốn kiếp ! Quả thật là lòng lang sói, đen đủi đến cùng cực.”
“ may mắn là, nha đầu Dư con đúng, nên sớm đoạn tuyệt quan hệ với bọn chúng. Sau dẫn theo chăm chỉ cày cấy mấy mẫu ruộng , thêm y thuật của con, cũng thể cơm no áo ấm. Đối với những nhà ở thôn quê như chúng , như , chừng còn thể tìm một gia đình , quan tâm săn sóc mà thành hôn…”
Nghe thím Đỗ nhắc tới chuyện thành gia, Thẩm Dư mặt mày tối sầm, vội vàng cắt lời, sợ rằng thêm nữa, con cái cũng sắp , “Thím , đến đây là nhờ thím giúp may chăn đệm, ngoài còn y phục lót, quần lót và yếm các loại cho năm tỷ .”
Thẩm Dư gãi đầu, “Chuyện là, thím cũng đấy, mẫu mất sớm, cũng thạo việc may vá. Bởi mới tới nhờ thím giúp, đương nhiên, sẽ để thím công , may chăn đệm và y phục, sẽ trả thím năm mươi đồng, ạ?”
“Con nha đầu , gì chuyện tiền nong chứ, dù thím và tẩu tử Ngọc Tú nhà đều ở nhà, ngoài chút việc nhà, thời gian giúp con may vài cái chăn và y phục thì vẫn . Láng giềng thích, thể giúp thì cứ giúp thôi!”
Thím Đỗ trách yêu, nha đầu còn nhắc tới chuyện phí t.h.u.ố.c thang, thím mặt mũi mà nhận tiền của con bé chứ!
Hôm nay còn mang thức ăn ngon tới cho bọn họ, càng thể thu tiền . Việc may vá , chẳng qua chỉ tốn chút thời gian mà thôi.
“Không thím, tới bốn cái chăn đệm, và y phục lót cho năm tỷ , cũng tốn vài ngày công. Nếu thím nhận tiền, đợi vài ngày nữa, nhà dựng nhà, dám nhờ thím giúp nấu cơm chứ! Nếu thím nhận tiền, sẽ tìm khác!”
Nói , Thẩm Dư vẻ ngoài.
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Dư nghĩ thím Đỗ cứ chịu nhận tiền, sẽ mặt mũi nào mà nhờ vả thím nữa.
Thím Đỗ nào thể thật sự để nàng , liền vội vàng kéo nàng , “Nha đầu, y phục chăn đệm giúp con may, chỉ là tiền , thể nhận. Con giúp thím cứu sống Đại Lang, còn lấy phí t.h.u.ố.c men. Chỉ riêng điểm thôi, thím y phục cả đời, nấu cơm cả đời cho con, cũng trả hết ân tình của con.
Haizz! Tóm con còn nhỏ, hiểu tâm tình của một . Dù thì, thím thể nhận tiền của con. Nhận tiền , sẽ cảm thấy yên lòng! Sau nhà con dựng nhà, cứ một tiếng, thím sẽ tới nấu cơm giúp con!”
Nhìn bộ dạng thím Đỗ nhất quyết chịu nhận tiền, Thẩm Dư đương nhiên cũng hiểu tâm tình của thím. Dù thì ăn của miệng sẽ mềm , cầm của tay sẽ ngắn . Nàng cứu mạng Đỗ Đại Lang, lấy một xu nào, hôm nay còn mang đồ tới, thảo nào một gia đình lương tri như cảm thấy tiện.
Thẩm Dư cũng đành thôi, coi như là thiện thiện báo, “Thím , may vá y phục, thím nhận tiền còn thể hiểu . Nếu mời thím giúp nấu cơm, trả công, nếu thím vẫn nhận, thì sẽ dám nhờ thím giúp nữa !”
“Được! Thím lời con, lát nữa sẽ qua giúp con may chăn đệm y phục!”
Thím Đỗ sảng khoái đồng ý, Thẩm Dư xem vết thương cho Đỗ Đại Lang, thấy hồi phục khá , dặn dò vài câu liền trở về.
Thím Đỗ vội vàng bảo Ngọc Tú đem hơn mười quả trứng gà trong nhà cho giỏ của Thẩm Dư.
“Thím khách khí với con, con cũng đừng khách khí với thím. Những quả trứng đều là của mấy con gà mái già nhà đẻ, còn tươi rói. Con mang về luộc ăn, xào ăn, đều ngon!”
“Vâng! Đa tạ thím và tẩu tử, xin phép về đây!”
Thẩm Dư xách giỏ trứng về nhà, tâm trạng vui vẻ. Trên đường , lũ chim chóc líu lo đậu cành cây hót vang rộn ràng, giống như tâm trạng của Thẩm Dư lúc . Ngày tháng đang dần hơn, tương lai tràn đầy kỳ vọng!
Vừa về đến nhà, Thẩm Dư chuẩn đầy đủ thứ cần may vá, để bữa trưa hâm nóng bếp cho mấy đứa nhỏ, dặn dò nhị vài câu, mới vác gùi lên núi.
Vừa lên đến lưng chừng núi, Thẩm Dư như cũ đảo mắt xung quanh, thấy ai khả nghi, liền ‘vụt’ một cái tiến gian tu luyện.
Thời gian cứ thế trôi , đến chiều, Thẩm Dư gieo bộ hạt giống rau mua hôm qua lên đất linh, dùng nước suối linh tắm rửa, bỏ gian một ít rau củ quả, chọn một phần hạt giống mua hôm qua để trồng, mới xuống núi.
May mắn , việc trồng trọt trong gian cần nàng tự tay , chỉ cần thao tác bằng ý niệm là , như mới tiết kiệm ít thời gian.
Chương 33 ---
Mệt thành chú lùn
Về đến nhà, thím Đỗ thấy nàng đến, mới đặt kim chỉ xuống mà về, rằng sáng mai sẽ qua may vá tiếp.
Sau khi thím , Thẩm Dư hai chiếc chăn đệm may xong và một bộ y phục lót của Mạn Mạn, thầm nghĩ tay nghề may vá của thím Đỗ quả tệ, tốc độ nhanh. Cứ đà , e rằng nhiều nhất ba ngày là bộ y phục lót của mấy tỷ nàng đều thể thành.
Nghĩ đến việc còn ghé qua nhà Triệu Đại Bằng một chuyến, Thẩm Dư vội vàng định sông xách nước. Vừa xách thùng, liền phát hiện mấy chiếc thùng gỗ đều chứa đầy nước.
“Nhị , nước trong mấy thùng là do các con xách về ư?”
“Vâng! Là con và Thanh Gia xách về đấy ạ.” Nhị tự hào ưỡn n.g.ự.c nhỏ.
Thẩm Dư chỉ thuận miệng hỏi , còn đang nghĩ liệu thím Đỗ xách giúp . Nào ngờ, quả nhiên là hai tiểu trong nhà.
Tổng cộng năm chiếc thùng nước, xách đầy chắc chắn dễ dàng, “Sau nước trong nhà, tỷ tỷ về sẽ tự xách. Các con còn nhỏ, vạn nhất mệt mỏi quá, e rằng sẽ cao lên nữa !”
"Tỷ, ạ, con và tam ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng giúp tỷ xách đầy nước . Tối tỷ về mệt, khỏi sông xách nước nữa!”
“Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, con và nhị ca mỗi chỉ khiêng một thùng nước, dùng cái gậy gỗ mà khiêng về, một chút cũng mệt. Bọn con đều vài bước nghỉ một lát, từ từ mà về, thật sự mệt !”
Thanh Gia , chỉ cho Thẩm Dư cái gậy gỗ dựa tường, vẻ tự hào dâng trào.
“Hai con thật sự thông minh! Nghĩ cách như , quả hổ là những tiểu của tỷ!”
Thẩm Dư khen ngợi hai tiểu tử xách nước chăm chỉ. Hai đứa nhỏ tiếng khen của trưởng tỷ, lồng n.g.ự.c nhỏ ưỡn thẳng tắp.
Đang định mở miệng định nhận luôn việc xách nước , trưởng tỷ lên tiếng, “Ai da! Tỷ chú lùn Tôn trong thôn chúng , chính là do hồi nhỏ việc nặng quá nhiều, nên thể mãi cao lên . Không nhị và tam xách nước nhiều quá, khi nào cũng giống chú lùn Tôn, cao lên nữa, ngày ngày cứ như một đứa trẻ, nhưng cái mặt hợp với dáng đó chút nào, thật sự là kỳ lạ lắm nha!”
Thẩm Dư giả vờ vẻ mặt buồn rầu xong, cũng nhị và tam , xách một thùng nước thẳng bếp.
“Nhị ca, con biến thành chú lùn Tôn như , khó coi lắm. Hơn nữa lớn lên cũng lấy vợ, cả đời kẻ cô độc, sẽ cả thôn c.h.ế.t mất!”
Tam hoảng loạn kéo tay áo nhị , khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi co rúm , sợ sẽ cao lên nữa.
Nhị bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng thực trong lòng cũng chẳng khá hơn tam là bao. Nghĩ đến dáng chú lùn Tôn cao ngang , lúc đường, hai chân chụm trong, cánh tay ngắn cũn cỡn đung đưa theo, thật sự là hề chút nào!
Nghĩ đến mấy chục năm tương lai, sẽ sống như chú lùn Tôn, những ánh mắt kỳ lạ cứ như những nhát d.a.o cắt y.
Mồ hôi trán và trong lòng bàn tay cứ từng lớp từng lớp rịn ...
Y , trở thành một kẻ lùn!
"Tỷ, tỷ tỷ!”
Nhị một tay rút cánh tay khỏi tay tam , sợ hãi chạy thẳng bếp.
Thẩm Dư đang thái thịt tiếng kêu lớn đột ngột của y dọa cho suýt chút nữa cắt ngón tay.
“Hù!”
Thẩm Dư hít một thật sâu, “Sao ? Có nhà họ Thẩm đến ?”
“Không !”
Nhị lắc đầu như trống bỏi, “Bà nội các nàng đến, con chỉ là, chỉ là hỏi tỷ, hôm nay con và tam xách mấy thùng nước , thật sự sẽ tổn thương thể, cao lên nữa, giống như chú lùn Tôn ạ?”
Nhị nhỏ giọng mang theo chút sợ hãi, mong chờ câu trả lời của Thẩm Dư.
Thẩm Dư , lập tức hiểu , tiểu tử hóa dọa , cảm thấy buồn , khóe môi định cong lên, chợt nghĩ tới điều gì đó, nụ liền nén xuống.
“Đưa tay nhỏ đây xem.”
Nhị nhanh nhẹn đưa bàn tay nhỏ .
"Tỷ, cả của con nữa!”
Lời còn dứt, một bàn tay nhỏ khác cũng xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Dư.
Tam nhị ca đột nhiên xông bếp cho ngớ , đợi khi phản ứng , cũng theo , trưởng tỷ bảo đưa tay, y cũng vội vàng đưa .
Thẩm Dư giả bộ cao thâm mà bắt mạch cho hai đứa nhỏ, lúc thì nhíu mày, lúc thì giãn mày, khiến hai em mà lòng thấp thỏm yên.
"Tỷ, thế nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-32-may-va-hanh-ly.html.]
Cuối cùng, vẫn là tam chịu nổi tính kiên nhẫn, hỏi .
“Cũng gì to tát lắm, chỉ là hôm nay các khiêng mấy thùng nước nặng, chút hao tổn nguyên khí. Bổ sung thể, nghỉ ngơi vài ngày là thể hồi phục. Chỉ là những vật quá nặng và công việc nặng nhọc, vẫn nên ít thôi. Bằng nếu thật sự mệt mỏi quá mức, chú lùn Tôn của ngày hôm nay chính là các của ngày mai!”
“Tóm , phàm là việc gì cũng lượng sức mà , tuyệt đối d.ụ.c tốc bất đạt. Muốn giúp đỡ tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên vui, nhưng nếu tổn thương thể, chỉ các khó chịu, mà tỷ tỷ trong lòng cũng sẽ hổ thẹn đau lòng, chẳng là lợi bất cập hại !”
Thẩm Dư nhân cơ hội giáo d.ụ.c hai tiểu tử, bằng ngày mai nàng ở nhà, bọn chúng dùng cánh tay nhỏ, đôi chân gầy guộc việc nặng, vạn nhất thật sự chúng mệt mỏi thương, thì thời gian nàng liều mạng nuôi chẳng công cốc hết .
"Tỷ, xin , để tỷ lo lắng , đều là của bọn . Sau bọn sẽ lời tỷ, những việc mà thể , sẽ để chị bận tâm vì bọn nữa!”
“Vâng! Xách nước đúng là mệt, nhưng và nhị ca mỗi chỉ khiêng nửa thùng, nghỉ, như sẽ mệt, còn thể giúp chị san sẻ việc nhà, như ạ?”
Nghe sẽ biến thành chú lùn Tôn, hai em cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua, tam vẫn hỏi nỗi băn khoăn trong lòng.
“Đương nhiên là , nhưng, các hứa với tỷ tỷ, tuyệt đối mệt. Khiêng nổi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho , trông chừng tiểu Tứ và tiểu Ngũ là , những việc khác cứ để tỷ tỷ lo liệu.”
Thẩm Dư hai tiểu khôn ngoan hiểu chuyện, tìm đủ cách giúp đỡ , hốc mắt khỏi chút ướt át.
Hai đứa nhỏ thấy trưởng tỷ đồng ý, vui vẻ chạy , một đứa giúp đốt lửa, một đứa ngoài trông nom .
Tối qua hứa sẽ thịt kho tàu cho mấy đứa nhỏ ăn, Thẩm Dư đương nhiên quên. Thịt sói thái sẵn thớt, chính là dùng để món thịt kho tàu .
Ai bảo hai ba trăm cân thịt sói nhiều quá, mấy tỷ ăn hơn hai mươi ngày mà vẫn còn hơn nửa. Lúc đó thấy trời ấm lên, Thẩm Dư sợ thịt hỏng, liền thu hết gian để cất trữ.
Trong nồi cho nước, bỏ miếng thịt chần qua vớt . Sau đó cho dầu nồi, đun nóng cho một muỗng đường lớn , xào cho đường chảy màu đỏ sẫm, bỏ thịt xào đều, cho đến khi nước cạn hết, đổ nước sôi ngập miếng thịt.
Thẩm Dư rửa sạch ớt, hạt tiêu, tỏi, gừng mua hôm qua, thái lát cho nồi cùng nấu.
Chương 34 ---
: Bà Triệu
Sau khi thấy lửa lớn đun sôi một khắc, nàng cho lượng muối đủ, hầm nhỏ lửa từ từ.
Cơm trắng ăn kèm thịt kho tàu mới là tuyệt phối, Thẩm Dư đồ thêm một nồi cơm trắng.
Sau khi thịt kho tàu xong, Thẩm Dư chuẩn thêm một món măng xào thịt và một món canh trứng rau dại.
Sau khi thức ăn dọn lên bàn, Thẩm Dư múc cho mỗi , bao gồm cả nàng, mỗi một bát canh trứng.
Tục ngữ câu: "Trước bữa ăn một bát canh, bổ dưỡng khỏe mạnh."
Tiếng húp canh ừng ực vang lên bàn, canh vơi cạn, nàng liền mời các nhanh chóng dùng bữa. Nhìn bát thịt kho tàu đầy ắp, bốn tiểu bối vui mừng khôn xiết.
Từng một cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến. Hương thơm lan tỏa khắp căn nhà, các tiểu gia hỏa ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hài lòng vô cùng.
Mùi vị thật sự ngon tả xiết!
Ngay cả phần nước sốt còn trong bát, cũng đều mấy tiểu bối trộn cơm ăn sạch.
Cuối cùng, tiểu Tứ xoa xoa cái bụng tròn vo , ăn thịt kho tàu cả đời, vẫn là loại ngán.
Các tiểu bối còn thấy, bắt đầu trêu chọc .
Thế nhưng, đối với tiểu Tứ, một kẻ tham ăn như , đối với mà , ăn no mới là vương đạo, chẳng bận tâm khác gì.
Sau khi thu dọn bát đũa, Thẩm Dư rửa xoong nồi bát đĩa, lão Tam lau bàn, lão Nhị quét nhà, tiểu Tứ và tiểu Ngũ phụ trách chơi bên ngoài.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thấy trời dần tối sầm, Thẩm Dư nghĩ lúc nhà thôn trưởng chắc cũng đang dùng bữa tối, nàng lúc qua, lúc gặp lúc dùng bữa xong.
Thôn trưởng vì hứa với Thẩm Dư sẽ dẫn nàng đến nhà Triệu Đại Bằng, dùng bữa xong liền ở cửa đợi, thấy tới, liền dậy dẫn .
"Thôn trưởng, những mảnh đất hoang xung quanh nhà , liệu nhà nào bán chăng?"
"Những mảnh đất hoang đó hiện tại chủ, đều là đất công của thôn. Thứ nhất là quá cằn cỗi, thứ hai là trong đó quá nhiều đá vụn, khó mà cải tạo, trong thôn đều mua, liền để hoang như ."
Thôn trưởng xong, liền nghi hoặc vì Thẩm Dư hỏi đến.
"Nha đầu Dư, ngươi sẽ là mua những mảnh đất hoang đó chứ?"
"Thôn trưởng, giấu gì , nhà nếu xây nhà mới, chỉ hai gian nhà tranh tồi tàn và một mảnh sân nhỏ, thật sự nhỏ, mua một hai mẫu ruộng đất.
Tuy hiện giờ năm tỷ chúng đều còn nhỏ, đợi vài năm , Thanh Phồn và ba lớn lên, thế nào cũng lấy vợ sinh con, mảnh đất nhỏ xây nhà đó rốt cuộc cũng đủ ở!
Ta nghĩ, việc xây nhà đối với dân thôn quê chúng , rốt cuộc cũng dễ dàng. Ta định xây, thì hãy xây một căn thật rộng rãi, ở chỉ thoải mái, trong nhà thêm nhân khẩu, cũng lo chỗ ở."
Thẩm Dư dự định của , vốn dĩ nàng mua hết cả mảnh đất hoang rộng lớn đó, thế nhưng nghĩ đến việc xây nhà tốn bao nhiêu bạc.
Nàng chỉ đành mua một hai mẫu đất hoang, sát xây dựng ngôi nhà . Đợi dị năng của nàng đề thăng, lên núi tìm thêm chút thảo d.ư.ợ.c quý giá và săn bắt thú rừng, há chẳng thể kiếm bạc, mua hết tất cả những mảnh đất hoang đó !
Thôn trưởng gật đầu, "Nhà ngươi xây nhà, quả thực như ngươi tính toán đúng, mua thêm một hai mẫu đất mới ."
"Chỉ là , mảnh đất hoang đó cần bao nhiêu bạc một mẫu?"
"Đất hoang là loại ruộng đất hạ đẳng nhất, ngươi nếu thật sự mua, sẽ tính ba lượng bạc một mẫu cho ngươi."
"Vậy , thôn trưởng, định mua hai mẫu. Không thôn trưởng khi nào thời gian, xin đo đạc xong bán cho ."
"Nhà ngươi đang vội xây nhà, thì ngày mai ! Dù đợi khi giao bạc, khế đất còn mang đến quan phủ đóng dấu, tất cũng cần hai ba ngày."
"Ừm! Đa tạ thôn trưởng!"
Hai cứ thế chốt xong chuyện mua đất, liền đến nhà Triệu Đại Bằng.
Chỉ là, còn bước cổng lớn, ngờ bên trong truyền tiếng ồn ào.
"Ngươi cái đồ nghiệt súc, lão chồng cụt tay, hằng ngày còn dám ở trong nhà lười biếng trốn việc, chăm chỉ lụng, lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cái con gà mái chỉ ăn mà đẻ trứng , đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi..."
"Nương, đừng đ.á.n.h nữa, con việc, con chỉ là ngoài gánh nước!"
"Oa oa... Nãi nãi, cầu xin đừng đ.á.n.h nương con, oa oa..."
"Cút ngay, ngươi cái đồ phá của, còn tránh , tin lão nương đ.á.n.h luôn cả ngươi!"
"Nương, dừng tay! Đừng đ.á.n.h A Lan nữa, đ.á.n.h thì đ.á.n.h con!"
Người đàn ông cao hơn tám thước chắn mặt phụ nữ mặc quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mấy vết tát.
Nghe tiếng c.h.ử.i mắng của phụ nữ trung niên bên trong, lông mày thanh tú của Thẩm Dư nhíu chặt thành một búi. Thật là một bà bà ác độc!
lúc định bước tới đạp cửa xông , thôn trưởng một bước, gõ cửa.
"Triệu Đại Tẩu, mở cửa ! Ta là Đỗ Khánh!"
Tiếng c.h.ử.i mắng bên trong đột nhiên dừng , mở cửa là một phụ nữ trung niên nốt ruồi đen lớn bên cạnh mũi, mặt đầy vẻ chua ngoa, khắc nghiệt. Đôi mắt tam giác sụp xuống thấy thôn trưởng, ánh mắt một thoáng hoảng loạn, đó trấn tĩnh trở .
Trong lòng nàng nghĩ: "Ta dạy dỗ tức phụ thì gì sai!"
"Thôn trưởng, đến đây việc gì chăng?"
"Triệu Đại Tẩu, dẫn nha đầu Dư tới tìm Đại Bằng hỏi chuyện xây nhà."
Vừa , thôn trưởng liền xê dịch , để lộ Thẩm Dư đang phía .
"Tay Đại Bằng phế , tìm gì. Ta thôn bên cạnh một nhà đang xây nhà, nha đầu Dư xây nhà thì sang thôn bên cạnh tìm đội thợ!"
Triệu bà tử kiên nhẫn mấy câu với Thẩm Dư, ý tứ rõ ràng, bảo nàng nhanh chóng rời , nàng còn đóng cửa để dạy dỗ khác!
"Triệu tổ mẫu, thể gặp Đại Bằng thúc ?"
Thẩm Dư giả vờ hiểu sự sốt ruột trong đáy mắt nàng , trực tiếp gặp .
"Đại Bằng, Đại Bằng ngươi ở nhà ?"
Thôn trưởng Triệu bà tử là khó chuyện, là một kẻ hồ đồ, nếu cứ tiếp tục với nàng , sẽ tốn bao nhiêu thời gian, chi bằng trực tiếp gọi .
Rất nhanh, trong sân truyền đến tiếng đáp, "Thôn trưởng, con đến ngay đây."
Người hán tử cao gầy đến cửa, gầy gò như một cây sào dài, mặc bộ y phục vải thô chắp vá chồng chất vá, tay cong vẹo một cách tự nhiên ngực.
Trên mặt nở nụ chất phác, "Thôn trưởng, tìm con việc gì ?"
Thôn trưởng: "Nha đầu Dư xây nhà, tới hỏi ngươi những việc liên quan đến xây nhà."
"Đại Bằng thúc, thôn trưởng , ngươi đây là một thợ xây giỏi, trong nhà nhanh chóng xây nhà, phiền ngươi giúp liên hệ đội thợ xây đây của ngươi, ngươi xem..."
Thẩm Dư còn xong, Triệu bà tử miệng thối như hun cắt ngang.
"Nếu chuyện gì, nha đầu Dư ngươi mau về , nhà còn ăn cơm tối! Thôn trưởng, xin , hôm nay sẽ mời các ngươi trong uống chén nước."