Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:03:28
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bây giờ, các cứ ở trong nhà mà xem, xem tỷ sẽ dạy cho các bài học đầu tiên thế nào!”

Có lẽ khí thế của nàng quá mức mạnh mẽ, ánh mắt mấy tiểu gia hỏa dán chặt theo bóng dáng nàng mà động.

Cửa mở , bàn tay bà lão Thẩm đang dùng sức đập cửa bất chợt kịp thu , đập thẳng trán Thẩm Dư.

May mà Thẩm Dư né tránh nhanh, bà lão Thẩm vồ hụt, suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà tức phụ hai Hồ thị và tức phụ ba Dương thị tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy.

“Nương, chứ?”

Hồ thị là kẻ giả dối ngoài miệng, rõ ràng bà lão Thẩm , vẫn cố ý hỏi một câu.

Người khác rõ, nhưng đối với Thẩm Dư kiếp thấy quá nhiều kẻ tâm cơ thì thủ đoạn của Hồ thị thật sự đáng để mắt. Việc nàng giả vờ quan tâm bà lão Thẩm, miệng quan tâm là một, nhưng thứ hai là gián tiếp nhắc nhở bà lão Thẩm việc té ngã là của nàng Thẩm Dư!

Quả nhiên ngoài dự đoán, bà lão Thẩm , lửa giận bốc lên đùng đùng, một tay hất hai cô tức phụ , một tay chống nạnh, một ngón trỏ chỉ Thẩm Dư, cất giọng the thé mà c.h.ử.i rủa.

“Điếc tai , mù mắt hả? Gõ nửa ngày thấy đáp lời, đóng tổ mẫu ở ngoài, cũng sợ ông trời mở mắt, để ngươi đầu mọc mụn nhọt, chân chảy mủ!”

“Ta mọc mụn chảy mủ thì ngươi cần gì xen việc của khác! Không việc gì thì mau , đừng ở đây chướng mắt!” Thẩm Dư kiên nhẫn đuổi , “Ôi chao! Cái thứ gì mà bẩn thối thế , thật xông mắt!”

Vừa , nàng vẫy vẫy đầu mũi, mí mắt híp , vẻ như thật sự xông mắt.

“Mới ngươi vài câu mà ngươi đằng chân lân đằng đầu, cái đồ vô liêm sỉ…”

“Khụ khụ!”

Bà lão Thẩm đang , đột nhiên tức phụ Hồ thị ho một tiếng cắt ngang.

“Nương, chúng là đến việc chính! Chính là chuyện con hổ !”

Dương thị một bên thấy bà bà sắp c.h.ử.i hăng say, trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột, liền nhanh chóng mở miệng nhắc nhở, nếu ngày tuyết lớn thế , thêm nữa, bà sẽ đông thành que kem mất!

Bà lão Thẩm qua lời các nàng nhắc nhở, cũng nhớ là đến vì việc gì, lập tức cái miệng to bè như ruột heo oa oa mắng chửi, “Thẩm Dư, ngươi cái nha đầu c.h.ế.t tiệt vô lương tâm ! Đánh c.h.ế.t hổ, vì đưa về cho chúng ? Đầu ngươi lừa đá , phân bón che mất , dám đem mấy trăm cân thịt cứ thế mà cho ? Còn một chút cũng cho chúng , ngươi rốt cuộc ý đồ gì?”

“Ta đến là để cảnh cáo ngươi! Nhân lúc trời tối, ngươi nhất là mau chóng đến từng nhà đòi về cho ! Nếu thiếu nửa lạng thịt, sẽ cho ngươi tay!”

“Muốn tay? Ngươi tay thế nào? Ta cho ngươi , ngươi cứ từ bỏ ý định ! Thịt là cam tâm tình nguyện đem cho, tự nhiên sẽ đòi nữa!”

Thẩm Dư lão xoa mặt nhọn má hóp mắt, lạnh một tiếng.

Bà lão Thẩm là kế tổ mẫu của năm tỷ nguyên chủ, sinh ba nhi tử, một nữ nhi, tự cho là đại công thần của nhà họ Thẩm. Lão Thẩm ngày thường thờ ơ, chuyện liên quan thì cứ mặc kệ, dù chỉ cần liên quan đến lão, thì giả câm giả điếc là lẽ thường tình của lão.

Khiến cho nắm đại quyền trong nhà chính là bà lão Thẩm, đối với con riêng cũng chẳng gì, khi con riêng chết, đối xử với con cái mà y để như ch.ó lợn mà hành hạ.

Đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Dư đến ngẩn . Khoảnh khắc , nha đầu nhỏ yếu đuối nhu nhược thường ngày dường như đột nhiên biến thành khác, lùi thẳng về mấy bước.

“Nha đầu tiện nhân, còn cút đòi thịt, gì? Nhìn nữa là móc mắt ngươi cho Đại Tráng chúng nó chơi bi đấy!” Bà lão Thẩm miệng đầy lời thô tục, giơ tay lên chuẩn đ.á.n.h nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-13.html.]

Hừ!

Muốn đ.á.n.h nàng, cũng xem bản lĩnh đó !

“A! Đau quá! Con tiện tỳ, buông !” Bà lão Thẩm vặn vẹo bàn tay Thẩm Dư nắm chặt, Thẩm Dư dùng sức véo cổ tay nàng , khiến bà lão Thẩm đau đến nhe răng trợn mắt.

“Xem vẫn đau, nếu cái miệng vẫn còn phun lời bẩn thỉu!”

Ngay đó, cạch một tiếng, bà lão Thẩm phát tiếng hét t.h.ả.m thiết như quỷ.

Con dâu hai Hồ thị, và tức phụ ba Dương thị, sợ đến nuốt nước bọt, vội vàng tiến lên giúp đỡ, “Nha đầu Dư, con gì thì đàng hoàng, thể vô lễ với trưởng bối như chứ? Ông trời con đ.á.n.h trưởng bối, là sẽ sét đ.á.n.h đấy!”

, cái đồ tiện nhân, còn dám ăn gan hùm mật báo, đến tay tổ mẫu ngươi cũng dám bẻ gãy! Ngươi chắc là ngứa đòn , đ.á.n.h c.h.ế.t đúng ?”

Thẩm Dư khóe môi khẽ nhếch, “Thật ư? Hôm nay còn xem ông trời thật sự mắt như , dám đ.á.n.h c.h.ế.t , để các ngươi tiếp tục tác quái ngàn năm.”

“Con dâu hai, tức phụ ba! Các ngươi mù mắt , thấy lão nương tiện nhân bắt nạt , còn mau qua đây đ.á.n.h c.h.ế.t nàng cho !”

Bà lão Thẩm đau đến mức mồ hôi chảy ròng trán, thấy hai cô tức phụ còn đang đấu võ mồm với tiện nhân Thẩm Dư , tức c.h.ế.t .

“Tam , lát nữa vòng lưng Thẩm Dư, khóa chặt hai tay nàng , sẽ cứu nương !”

Hồ thị mắt đảo một cái, liền với Dương thị.

Dương thẩm chỉ cảm thấy chủ ý của nhị tẩu tồi, nhưng kỳ lạ, nghĩ sâu thêm lý do, sợ bà lão Thẩm gào thét, chỉ đành mang theo nghi hoặc mà tiến lên.

Hồ thị thấy , trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm mà giục Dương thị mau động thủ.

“Tam , mau lên! Nếu tay nương sẽ phế mất!”

Dương thị ba hai bước vòng lưng Thẩm Dư, sắp sửa thi hành kế hoạch, nhưng Thẩm Dư hừ lạnh một tiếng, “ là đồ ngốc nghếch!” Bị lợi dụng quân cờ mà còn .

Rồi, một cú đá ngược , đạp mạnh n.g.ự.c Dương thị mới đến gần.

Gà Mái Leo Núi

“Ai da!”

Dương thị đau đến hét lớn, ngã vật xuống tuyết, ôm lấy ngực, thể co quắp , như con tôm.

Thấy Dương thị thất bại , Hồ thị tự nhiên dám tùy tiện xông lên, khuôn mặt đầy ý đồ xa chợt đổi, ô ô ô, lóc t.h.ả.m thiết, “Tiểu Dư ơi, nha đầu Dư ơi, xin con hãy giơ cao đ.á.n.h khẽ, tha cho tổ mẫu con , bà tuổi cao, nếu tay thương, nửa đời sống thế nào đây! Xem vì tình cốt nhục là một nhà, con mau buông tay ! Nhị thẩm cầu xin con!”

Nhìn Hồ thị lóc t.h.ả.m thiết, Thẩm Dư chỉ cảm thấy vô cùng châm biếm, may mà ở nhà họ Thẩm, mấy tỷ nguyên chủ Hồ thị kẻ diễn kịch lừa cho xoay mòng mòng, bà lão Thẩm đ.á.n.h mấy đó mới rõ bộ mặt thật của nàng , thật đúng là kẻ diễn kịch kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, phong cho nàng danh hiệu ảnh hậu thì thật với diễn xuất của nàng .

Thật đúng là buồn nôn đến mức nó mở cửa cho buồn nôn, buồn nôn đến tận nhà!

Thấy hai cô tức phụ đều trông cậy nữa, bà lão Thẩm mắng chửi, nhưng chữ tục tĩu còn kịp , Thẩm Dư liền vả cái mặt già đó, hai tay phiên , tát gần mấy chục cái, mới dừng .

Thẩm Dư phủi phủi tay, bực lẩm bẩm với bà lão Thẩm, “Mặt ngươi bằng vỏ cây , đ.á.n.h đến bổn cô nương đau cả tay!”

Loading...