Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 147: Cuộc Gặp Gỡ

Cập nhật lúc: 2025-11-16 01:44:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhan Tư Minh lái xe suốt một ngày dài và đến huyện Hưng Âm chiều tối. Anh tìm một khách sạn để nghỉ chân, đó là khách sạn nhà họ Cố.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đói nên xuống nhà hàng ăn tối, nhưng bước , lập tức sững . Cả nhà hàng chật kín .

 

“Mấy ? Ăn uống mà chẳng chút phép tắc nào cả. Đàn ông thì tranh với phụ nữ, phụ nữ thì giành với trẻ con…” Anh đảo mắt quanh, thấy một bàn trống nào. Nếu ăn, buộc chung bàn với khác. Anh cau mày thắc mắc: “Chẳng lẽ đồ ăn ở đây ngon đến mức ?”

 

Dù thế nào, cũng ghét ăn chung bàn với lạ.

“Phục vụ, chỗ còn bàn trống phòng riêng nào ?” Nhan Tư Minh hỏi.

 

Người phục vụ lễ phép đáp:

“Xin ngài, hiện tại còn bàn trống phòng riêng nào cả. Nếu ngài vội, thể phòng nghỉ ngơi, khi nào bàn trống chúng sẽ gọi, chứ ạ? Còn nếu ngài cần dùng bữa ngay, tiếc, ngài chung bàn với khách khác.”

 

Nhan Tư Minh suy nghĩ một chút :

“Vậy về phòng chờ. Khi nào bàn trống thì báo . ở phòng 8888.”

 

“Vâng, thưa ngài. …” phục vụ ngập ngừng thêm: “Nếu ngài đợi, e là sẽ bỏ lỡ các món đặc sản của khách sạn bọn .”

 

Nhan Tư Minh nhướng mày: “Đặc sản?”

 

Người phục vụ mỉm :

“Vâng, món đặc sản của khách sạn chúng là các món chay, nhưng chúng khác với đồ chay thông thường. dám chắc ngài từng nếm qua .”

 

Nhan Tư Minh quanh, quả thật, mỗi bàn đều là các món rau, mà những món đó là thứ đang tranh gắp. Anh khó hiểu, rau thôi mà cũng ưa chuộng đến ? Ở khách sạn lớn, món đắt tiền như hải sâm, bào ngư mới là hàng hot chứ?

 

Khoé môi cong lên nụ quyến rũ:

“Ồ, cũng thú vị đấy, nhưng các món đó vấn đề gì chứ? từng nhà hàng dùng vỏ t.h.u.ố.c phiện gia vị để hút khách đấy.”

 

Người phục vụ lễ phép đáp:

“Ngài yên tâm, khách sạn nhà họ Cố hoạt động hơn ba mươi năm nay ở huyện Hưng Âm, danh tiếng luôn trong sạch. Nhiều khách cũng từng nghi ngờ như ngài, nhưng khi nếm thử thì họ đều hiểu ngay.”

 

Sau cùng, phục vụ hỏi:

“Vậy ngài nếm thử đặc sản của khách sạn ạ?”

 

Nhan Tư Minh mỉm :

“Được, để xem món đặc sản của các đặc biệt đến mức nào. Mang lên phòng !”

 

Người phục vụ vui vẻ đáp:

“Vâng, mời ngài qua khu sảnh tạm và gọi món.”

Anh dẫn Nhan Tư Minh đến khu chờ đưa thực đơn.

 

Vừa mở , Nhan Tư Minh suýt bật . Tất cả món đặc sản đều là rau, mà giá thì… trời! Thậm chí còn cao hơn cả khách sạn năm ở thành phố Z.

 

Anh nhíu mày:

“Cải xào 88 tệ, cà tím kho 98 tệ, thịt xào ớt 108 tệ, salad cà chua 68 tệ…

Khách sạn ăn cướp ? Rau mà còn đắt hơn cả thịt!”

 

Ở khách sạn năm tại thành phố Z, một đĩa cải xào chỉ 40 50 tệ, mà ở đây gần như gấp đôi. Liệu ngon thật đến mức ?

 

Nhan Tư Minh bắt đầu thấy hứng thú. Anh là nhiều thú vui, trong đó ẩm thực. Một nhà hàng bán đắt mà vẫn đông khách, chắc chắn lý do.

 

Anh gọi bộ các món chay trong thực đơn, nhưng phục vụ ái ngại báo phần lớn đều bán hết.

 

Mặt Nhan Tư Minh sầm xuống, giọng vui:

“Khách sạn của các ăn kiểu gì hả? Sao nhập thêm nguyên liệu để tránh tình trạng ?”

 

Người phục vụ cúi đầu xin :

“Rất xin ngài. Nguồn rau của chúng giới hạn, nên lượng món cũng hạn chế.”

 

Điều càng khiến Nhan Tư Minh tò mò hơn:

“Giới hạn nguồn rau? Lần đầu tiên thấy chuyện đấy!”

 

Người phục vụ giải thích:

“Bởi vì rau của chúng loại bình thường, và nông dân trồng chúng chỉ cung cấp lượng hạn.” Ít nhất đó là những gì tổng giám đốc Cố với họ.

 

Nhan Tư Minh đặt thực đơn xuống:

“Được , mang lên cho những món còn .”

 

“Vâng, ngài vui lòng về phòng chờ.”

 

Chẳng bao lâu , phục vụ mang thức ăn đến.

 

Vừa mở nắp khay, một làn hương nhẹ thoảng , khiến Nhan Tư Minh lập tức ngẩn . Anh khẽ hít sâu, cảm giác tinh thần như thanh lọc.

 

Ba món ăn dọn , cải xào, salad cà chua và thịt ba chỉ xào mầm tỏi.

 

Người phục vụ lễ phép :

“Thưa ngài, đây là bộ món ngài gọi. Ngài còn cần gì thêm ạ?”

 

Nhan Tư Minh lắc đầu: “Không, cảm ơn.”

 

Sau khi phục vụ rời , gắp một miếng cải lên nếm thử. Ngay đó, vẻ ngạc nhiên hiện rõ mặt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-147-cuoc-gap-go.html.]

 

“Ngon thật! Không lạ gì mà giá cao đến thế.”

 

Chẳng mấy chốc, ba đĩa thức ăn đều sạch bóng. Anh ăn hết ba món, thêm hai bát cơm, no đến mức ngả lưng ghế, khẽ ợ một cái đầy mãn nguyện. Đây đúng là bữa ăn ngon nhất mà từng ăn trong thời gian gần đây.

 

Sau bữa tối, cảm giác mệt mỏi tan biến, tinh thần sảng khoái hẳn lên. Vì quen ai ở thị trấn nhỏ , cũng định ngoài. Anh nhờ phục vụ mang vài quyển sách lên , nhanh chóng chìm giấc ngủ.

 

Nhan Tư Minh thói quen dậy sớm tập thể dục.

 

Trời hửng sáng, đồ thể thao, chuẩn ngoài chạy bộ.

 

Tuy nhiên, khi bước xuống tầng, ánh mắt lập tức nheo .

 

“Đó là… Tiêu Linh Vũ? Sao cô ở đây?”

 

Nhan Tư Minh bước lên vài bước thì thấy chuyện.

 

“Cô Tiêu, lẽ cô nên bảo lấy rau mới . Sao để cô tự mang đến thế ?” Quản lý Vương : “Sáng sớm thế mang cả một đống rau, chắc là mệt lắm nhỉ. Con gái mà.”

 

Tiêu Linh Vũ mỉm :

yếu đuối như nghĩ . Hơn nữa, còn về sớm, nên tiện đường mang rau đến luôn.”

Hôm qua họ trồng một đợt lớn lạc, đậu nành và rau. Cô về tưới bằng nước suối gian.

 

Quản lý Vương :

“Dù cô cũng nên gọi cho , thể đến sớm lấy rau. Cô đỡ vất vả.”

 

Tiêu Linh Vũ vài câu xã giao định rời .

 

“Tiêu Linh Vũ!”

 

thấy gọi , giọng quen thuộc. Tiêu Linh Vũ giật : Không thể nào! Anh … theo đến đây ?

 

Cô giả vờ thấy, tiếp tục bước .

 

Nhan Tư Minh quát lên:

“Tiêu Linh Vũ, cô dám bước thêm một bước thử xem!”

 

Quản lý Vương , thấy một đàn ông cực kỳ tuấn tú nhưng ánh mắt mang vẻ ngông nghênh, lạnh lùng đang tiến gần.

 

tinh ý, ông nhận Tiêu Linh Vũ chuyện với , nên lập tức chắn mặt cô, :

“Thưa ngài, e là ngài nhận nhầm .”

 

Nhan Tư Minh chẳng thèm để ý đến ông, lạnh giọng :

“Tránh !”

 

Tiêu Linh Vũ hít sâu một , , nở nụ bình thản:

“Nhan thiếu gia, thật trùng hợp quá. Sao đến huyện Hưng Âm thế ?”

 

Nhan Tư Minh mỉm , khóe môi cong lên mang chút tà khí:

“Tiêu Linh Vũ, cô còn hỏi ? Tất nhiên là đến vì cô !”

 

Quản lý Vương cạnh mà sững . Ông tò mò nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đàn ông là bạn trai của cô Tiêu? Trông … quả thật điển trai!”

 

Tiêu Linh Vũ lập tức đáp:

“Nhan thiếu gia, thật sự dám nhận vinh hạnh đó. Ở thành phố Z, bao cô gái đang chờ để mắt tới. chỉ là một cô gái nhà quê bình thường, cần tốn thời gian vì như .”

 

Nụ của Nhan Tư Minh càng sâu, nhưng xen lẫn chút châm biếm:

“Thật , đến tìm cô… chỉ để xem một vở kịch mà thôi.”

 

Tiêu Linh Vũ lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh .

 

“Xem kịch? Ý là gì?”

 

Nhan Tư Minh :

“Cô vẫn ? Bạn trai cũ của cô, Trần Nhiên, trở về !”

 

“Cái gì?!”

 

Tiêu Linh Vũ thật sự kinh ngạc. Cô dì Trần Trần Nhiên liệt, thể về nhanh như ?

 

Nhan Tư Minh khẩy, giọng đầy vẻ thích thú:

“Ngạc nhiên ? Phẫu thuật của tuy thành công, nhưng do truyền m.á.u kịp thời nên tuyến yên xuất huyết, dẫn đến sốc và liệt nửa . Cha ngày nào cũng vạ ở cổng bệnh viện, đem Trần Nhiên công cụ gây rối, giống hệt như kẻ ăn xin. Hôm qua, Trần Đại Hoa nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng thu dọn đồ đạc, mua vé tàu và trở về.”

 

Tiêu Linh Vũ gần như tin nổi tai , nhất là khi đến chuyện cha Trần Nhiên dùng chính đứa con liệt của họ để ăn vạ. Làm họ thể nhẫn tâm như ?

 

Nhan Tư Minh tiếp, ánh mắt lóe lên tia chế giễu:

họ trở về gấp là vì tin cô thuê đất canh tác và còn mua cả xe .”

 

“Cái gì?!” Tiêu Linh Vũ thốt lên, bàng hoàng.

 

 

 

 

Loading...