Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 144: Bi Kịch Của Tên Khốn Họ Trần

Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:27:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước cổng bệnh viện trung ương thành phố Z.

 

“Trời ạ, bọn họ thể độc ác đến thế chứ?”

 

“Đây mà là bệnh viện ? Không cứu thì thôi, khác nào tội ác chống nhân loại!”

 

“Bác sĩ gì mà nhẫn tâm như ? Không cứu bệnh nhân thì chớ, còn đuổi cả bệnh ngoài!”

 

“Sao mạng dân thường chúng khổ như thế ? Bệnh viện đúng là bóc lột, chỉ cứu giàu và quyền thôi!”

 

“Bệnh viện cũng sẽ hại c.h.ế.t bệnh nhân mất!”

 

Lan Ngạc Anh, của Trần Nhiên tóc tai rối bù, mặt mày hốc hác, trông chẳng khác gì kẻ ăn mày. Bà ngay lối nơi qua kẻ tấp nập, đập tay xuống đất chỉ tay về phía bệnh viện mà lóc, c.h.ử.i rủa om sòm.

 

Ngoài vài hiếu kỳ xem một lát, phần lớn đều ngơ. Dù cảnh tượng cũng diễn suốt hai mươi ngày .

 

Hai mươi ngày , bệnh viện nhiều thúc giục gia đình Trần Nhiên thanh toán viện phí, nhưng ba chịu trả tiền, chiếm chỗ trong bệnh viện. Cuối cùng, ban quản lý buộc gọi bảo vệ đuổi họ ngoài. Khi vợ chồng họ thì chặn ngay ở cửa.

 

Bệnh viện tổ chức từ thiện, nếu bệnh nhân nghèo nào cũng chịu rời thì bệnh viện sống ? Có mà phá sản mất!

 

Không thể bệnh viện, Trần Đại Hoa và vợ đành thuê một căn phòng nhỏ tối tăm, rẻ tiền gần đó để ở. Sau đó, họ bế Trần Nhiên cổng bệnh viện gây chuyện mỗi ngày.

 

Trần Nhiên vốn là kẻ tự cao tự đại, mà giờ thành con rối trong tay cha . Họ khiêng , đặt cổng bệnh viện, mặt còn để một cái bát sứt.

 

Ý là gì ? Rõ ràng là để … ăn xin.

 

Cảnh gào , loạn bệnh viện khiến Trần Nhiên thấy nhục nhã vô cùng, nhưng liệt , thể nhúc nhích, càng thể phản kháng. Hắn chỉ thể để cha sắp đặt, lòng đau như cắt.

 

Từ nhỏ Trần Nhiên khen ngợi là giỏi giang, học hành xuất sắc, nghiệp đại học việc ở thành phố lớn, còn con gái của giám đốc công ty để mắt tới. Ấy mà giờ đây, trở thành kẻ tàn phế, cha biến thành công cụ ăn xin. Mọi chuyện rốt cuộc thành thế ?

 

Đáng lẽ thể trở thành con rể của ông chủ lớn, mà chỉ trong chớp mắt, thành kẻ hành khất.

 

Trong mắt Trần Nhiên tràn đầy bi thương, bất lực và mờ mịt, nhưng chẳng bao lâu, tất cả đều ngọn lửa hận thù nuốt chửng.

 

Người khiến nông nỗi chính là Tiểu Linh Vũ, phụ nữ mà yêu suốt mười năm trời. Hắn hận cô đến tận xương tủy!

 

Mười năm tình cảm, mà ngờ cô độc ác đến . Cô trả thù , còn tìm đàn ông quyền thế giúp sức. Nếu nhờ đó, thì một tập đoàn lớn như Huy Khánh thể sụp đổ chỉ trong một đêm? Nếu , cũng Triệu Văn Mạn đ.â.m trọng thương.

 

Hắn mất nhiều máu, cần truyền gấp, nhưng khi cha đến bệnh viện, họ tiền, còn họ hàng thì ai chịu hiến máu, vì bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa.

 

Do thiếu m.á.u nghiêm trọng, não cung cấp đủ oxy, dẫn đến sốc nặng và cuối cùng là liệt .

 

May mà bác sĩ vẫn còn khả năng chữa trị, nhưng chi phí ước tính năm, sáu trăm nghìn tệ.

 

Khi con đó, Trần Đại Hoa và Lan Ngạc Anh sững sờ. Họ liền gây náo loạn, đổ cho bệnh viện là do năng lực kém mới khiến con trai họ nông nỗi .

 

Hai vợ chồng quê mùa quen ai ở thành phố lớn, chẳng bấu víu .

 

Cuối cùng, họ chỉ còn cách gây chuyện, đòi bệnh viện trả tiền và chữa cho Trần Nhiên, nếu họ sẽ đến quấy rối mỗi ngày, nhưng bệnh viện trung ương là cơ sở lớn nhất ở thành phố Z, hai kẻ nhà quê như họ thì gì? Bệnh viện đành mặc kệ họ.

 

Kể từ khi đuổi , nhà họ Trần chia ba vai, một thì lóc gào thét như mụ điên, một ăn xin, còn một lặng lẽ hút t.h.u.ố.c ở góc xa.

 

Trần Đại Hoa đang cách cổng bệnh viện xa, rít một t.h.u.ố.c thì điện thoại vang lên. Đã lâu lắm ông mới tiếng chuông . Từ gọi mượn tiền thất bại, chẳng còn ai liên lạc với ông nữa.

 

Ông rút điện thoại , kinh ngạc khi thấy gọi đến là em trai thứ ba.

 

“A lô.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-144-bi-kich-cua-ten-khon-ho-tran.html.]

“Anh hai…”

 

Không rõ đầu dây bên gì, nhưng khi cúp máy, sắc mặt Trần Đại Hoa tối sầm . Ông ném điếu t.h.u.ố.c xuống đất, bước tới chỗ Lan Ngạc Anh và : “Về nhà thôi!”

Nhà ở đây chính là làng họ Trần.

 

Lan Ngạc Anh kinh ngạc, giọng the thé: “Về nhà? Về gì? Ông thấy con trai đang cần chữa trị ? Nếu nó hồi phục, chúng già trông ai?”

 

Hai họ chỉ một đứa con trai. Sau đó dù cố gắng thế nào cũng sinh thêm con nữa, chuyện khiến Lan Ngạc Anh luôn bất mãn.

 

May mà con trai bà giỏi giang, là niềm tự hào của cả nhà. Hắn thi đỗ đại học, việc ở công ty lớn, mỗi tháng gửi về mấy ngàn tệ. Mấy ngàn tệ đó còn hơn thu nhập cả năm của dân trong làng, vì ở làng họ Trần, ai cũng nể mặt họ.

 

Vậy mà bây giờ, khi họ cần tiền chữa trị cho con trai, ai trong làng chịu giúp. Không một ai gọi điện hỏi thăm Trần Nhiên, thậm chí còn thèm bắt máy. Lan Ngọc Anh sớm về mắng cho cả làng một trận, nhưng vì tình trạng của Trần Nhiên, họ vẫn cố nán .

 

Con trai bà giờ liệt , bệnh viện nhỏ ở quê thì thể chữa . Hai vợ chồng vẫn còn chút tiền, nhưng để dành ăn uống qua ngày.

 

Thế nên, mỗi ngày họ đều cổng bệnh viện loạn, hy vọng bệnh viện động lòng mà nhận chữa trị cho con trai nữa. Đó là kế hoạch duy nhất họ .

 

, khi Trần Đại Hoa về nhà, phản ứng đầu tiên của Lan Ngạc Anh là nghĩ ông bỏ cuộc với con trai, khiến bà tức điên.

 

Trần Đại Hoa sầm mặt: “Bà bậy cái gì hả! Chúng chỉ một đứa con, dĩ nhiên cứu nó, nhưng tiền thì ? Phải về nhà kiếm tiền chứ!”

 

Lan Ngạc Anh nhíu mày khó hiểu: “ mà… ở nhà cũng tiền mà kiếm?”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Sắc mặt Trần Đại Hoa u ám hẳn: “ con tiện nhân Tiểu Linh Vũ thì đấy! Em trai gọi điện , con nhỏ đó thuê mấy mẫu đất, còn mua xe mới, tiêu hết mấy trăm ngàn. Nó lấy tiền của con trai mà tiêu, hỏi ý chúng ?!”

 

Nghe đến đây, Lan Ngạc Anh bật dậy như châm điện: “Con tiện nhân đó hại nhà t.h.ả.m thế , nó còn sống sung sướng chứ? Không thể để yên , về ngay!”

 

Nói , ba vội vàng thu dọn đồ đạc, mua vé tàu và rời .

 

 

Tại tập đoàn Nhan thị, thư ký Vương báo cáo với Nhan Tư Minh: “Nhan tổng, hai mà ngài bảo theo dõi hành động. Trần Đại Hoa nhận một cuộc điện thoại, đó họ vội vã thu dọn đồ ga tàu. Có vẻ như họ sắp về.”

 

“Hửm?” Khóe môi Nghiêm Tư Minh cong lên, nụ tà mị hiện rõ khuôn mặt tuấn tú. Anh cầm cây bút máy trong tay, khẽ gõ nhịp bàn. “Nghe nội dung cuộc gọi ?”

 

Thư ký Vương lắc đầu: “Không ạ. thấy Trần Đại Hoa với Lan Ngạc Anh rằng họ về vì Tiểu Linh Vũ thuê đất và mua xe. Có vẻ như họ định về tìm cô… Tiểu Linh Vũ.”

 

Thư ký Vương thật sự hiểu nổi ông chủ của đang nghĩ gì. Nếu buông bỏ Tiểu Linh Vũ, còn cử theo dõi gia đình bạn trai cũ của cô ? Rõ ràng chuyện liên quan đến cô, nhưng chẳng bao giờ .

 

Tuy nhiên, cũng dám hỏi thêm. Dù , là thư ký thì chỉ cần việc của .

 

Khi bọn họ về tìm Tiểu Linh Vũ, nụ của Nhan Tư Minh càng thêm nham hiểm. Anh khẽ : “Ha ha, xem sắp trò để xem .” Sau đó lệnh: “Đi sắp xếp xe. đích xem vở kịch . Bao giờ xong thì về.”

 

“Hả?” Thư ký Vương vội : “Tổng giám đốc Nhan, chiều nay ngài còn ký hợp đồng với tập đoàn Reiss, sáng mai là với tập đoàn Osse nữa.”

 

“Bảo họ hoãn . về ký!” Nhan Tư Minh dậy, cầm áo khoác vest xoay bước cửa.

 

“…” Thư ký Vương bất lực khuyên nhủ: “Tổng giám đốc, đây đều là hai công ty nước ngoài, phụ trách của họ chỉ rảnh hôm nay và ngày mai thôi ạ!”

 

Nhan Tư Minh chỉ thản nhiên đáp: “Bảo họ chờ. Nếu chờ thì về nước M luôn . Tập đoàn Nhan thị thiếu đối tác .”

 

Thư ký Vương cứng họng, gì thêm.

 

Gặp ông chủ ngang ngược như thì đây!

 

Có ai cứu với ???

 

 

 

Loading...