Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 143: Tin Tức Về Gã Cặn Bã
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:38:08
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc và đậu nành đều gieo xong. Đám đàn ông uống rượu say khướt cuối cùng cũng dậy, lảo đảo ruộng phụ giúp.
Công việc còn là trồng sáu mẫu rau.
Lần Tiêu Linh Vũ dựng nhà lưới, vì ruộng rau rải rác đất nhà cô chứ tập trung một chỗ.
Chỗ năm phân, chỗ một mẫu, xen lẫn đất của nhà khác nên tóm , thể dựng lều nhà kính .
Tiêu Linh Vũ cũng thuê trồng rau giúp. Bốn mẫu trồng xong, còn hai mẫu cuối cùng.
Lúc , Tiêu Linh Vũ và Lưu Xuân Kiều đang ở ruộng lạc, ba Tiêu và Tiêu Minh Dương ở ruộng đậu nành, Tiêu thì ở nhà nấu cơm. Cho nên ruộng rau ai trông coi.
Ruộng rau khác với ruộng cát. Đất ở đây mềm và ẩm, cởi giày hoặc mang ủng, nếu sẽ khó .
Khi đến nơi, Tiêu Linh Vũ dặn em trai:
“Tiểu Dạ, em dẫn khách nghỉ một lát .”
Tiêu Linh Dạ phản đối. Bảy mệt rã rời khi trồng lạc và đậu nành, họ chăm chỉ. Hơn nữa, nếu họ xuống ruộng, quần áo hàng hiệu chắc chắn sẽ dính đầy bùn đất, đúng là phiền phức.
Cố Tử Dạ vốn tưởng rau của Tiêu Linh Vũ trồng theo cách đặc biệt nào đó, nên mới ngon đến thế, nhưng bây giờ thấy, phát hiện cách trồng cũng khác thường là bao.
Anh hỏi:
“Linh Vũ, cô trồng rau mấy mẫu đất ?”
“Sáu mẫu!” Tiêu Linh Vũ đáp.
“Đã tìm đầu cho chúng ?” Cố Tử Dạ hỏi.
Tiêu Linh Vũ lắc đầu: “Vẫn .”
“Ồ!” Anh gật nhẹ, hỏi thêm.
Đám đàn ông định xuống ruộng phụ giúp, nhưng mấy phụ nữ thuê vội vàng ngăn . Một là sợ họ bẩn quần áo đắt tiền, hai là nhận tiền công của nhà họ Tiêu, thể đẩy việc cho ngoài, ba là lo đám thanh niên kinh nghiệm sẽ hỏng cây giống.
Trồng rau khác hẳn trồng lạc đậu nành, cấy cây con, mà việc đòi hỏi sự khéo léo. Nếu cẩn thận, cây con sẽ gãy, uổng công sức.
Thế là mấy đàn ông chỉ bờ ruộng xem một lúc, rời cùng Tiêu Linh Dạ.
Ninh Vĩ Nhất và hai bạn từng đến thôn Đào Nguyên, nhưng Cố Tử Dạ cùng nhóm Trịnh Hải Dương thì .
Ba trai trẻ tò mò khắp nơi, dạo quanh những thửa ruộng khác, ngắm cảnh của vùng quê.
Tiêu Linh Dạ trở thành hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ, dẫn nhóm Cố Tử Dạ tham quan quanh làng, chỉ cho họ những lùm cây, khe suối và cảnh ẩn . Mọi theo , vui vẻ khám phá báu vật thiên nhiên của thôn nhỏ.
Sau khi họ , Tiêu Linh Vũ cởi giày, xắn ống quần, lội xuống ruộng. Nhìn thấy đôi chân trắng nõn, mịn màng của cô, mấy phụ nữ xung quanh khỏi xuýt xoa.
Một trêu đùa:
“Linh Vũ, ngay cả xuống ruộng cũng nổi bật như hoa giữa bùn đấy nhé!”
Tiêu Linh Vũ bật :
“Dì Lưu, dì thế?”
“Con làn da của kìa!” Dì Lưu ha hả. “Chắc cũng bảy năm con mới xuống ruộng nhỉ?”
Tiêu Linh Vũ nghĩ một chút gật đầu:
“Chắc là !”
Tửu Lâu Của Dạ
Thời còn học đại học, cô hiếm khi về nhà. Kỳ nghỉ hè thì bán hàng ngoài chợ để kiếm học phí, còn kỳ nghỉ đông chỉ về vài ngày. Sau khi nghiệp, cô , càng thời gian về quê. Ngay cả kỳ nghỉ dài nhất là tết nguyên đán cũng chỉ vài hôm, ba thương con nên cũng chẳng nỡ để cô đồng.
“Vậy là cũng bảy tám năm nhỉ!” Một vài phụ nữ cảm thán: “ là học hành khác, học thì cực nhọc như chúng , mà còn kiếm nhiều tiền. Chỉ tiếc là con học chẳng đầu gì cả.”
Mọi trong thôn đều ngưỡng mộ nhà họ Tiêu. Từ gia đình nghèo nhất làng, nay trở thành nhà khá giả nhất. Họ máy cày, thuê đất, mở rộng sản xuất, tất cả đều nhờ đứa con gái học đại học.
Tiêu Linh Vũ họ đang nghĩ gì, nhưng cô thể đoán phần nào.
Dù cô việc cũng là một cách để trả ơn, thuê chính những từng cho ba cô mượn tiền để cho cô học.
Trần Lan hỏi:
“Tiểu Vũ, mấy đàn ông lúc nãy là bạn của con ?”
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Vâng, họ là bạn của con, cũng là em họ và trai bạn học của em trai con.”
“À, !” Mọi gật gù.
Trần Lan trêu:
“Bọn dì còn tưởng họ là theo đuổi con nên mới lặn lội về tận thôn Đào Nguyên đấy chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-143-tin-tuc-ve-ga-can-ba.html.]
“ đó, họ xem, trẻ, bảnh bao, còn tự lái xe đến nữa. Chắc hẳn là con nhà giàu .”
Hồ Lan Anh cũng góp lời, nửa đùa nửa thật:
“Linh Vũ, con chia tay với thằng nhóc nhà họ Trần mà, ? Vậy thì kiếm bạn trai mới chứ! Mấy trai trông cũng lắm, con nên chọn một .”
Tiêu Linh Vũ bật :
“Dì Hồ , dì tưởng đây là chợ buôn gia súc ? Sao thể chọn một mang về dễ chứ? Họ thật sự chỉ là bạn bè của con thôi. Hơn nữa, ai nấy đều là thành phố, điều kiện , gia đình giàu , họ để mắt tới một cô gái nông thôn như con ?”
Dì Hồ liền phản bác:
“Con gì thế? Cả thôn ai chẳng con là tiền đồ. Con học đại học, còn việc ở thành phố lớn, gì khác bọn họ mà ?”
Một dì khác cũng góp lời:
“ đấy! Con cũng còn nhỏ nữa. Cái vụ chia tay cũng lâu , bây giờ nên tìm một đàng hoàng mà lấy thôi. Dù kết hôn cũng là trách nhiệm của phụ nữ mà.”
Tiêu Linh Vũ thật sự đáp thế nào, chỉ đành mấy dì phiên thao thao bất tuyệt giảng đạo lý tình cảm.
Cuối cùng, cô thở dài, khẽ:
“Các dì , tim con từng một tổn thương sâu sắc, nên giờ con nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.”
Dù nỗi đau vốn là chuyện ở kiếp , nhưng cô vẫn mượn cớ đó để kết thúc chủ đề khiến khó xử .
Mấy phụ nữ đều im lặng.
Trần Lan hừ nhẹ:
“Thằng nhóc nhà họ Trần đúng là khốn nạn. Có bạn gái như con mà còn trân trọng. Nó đ.â.m một nhát cũng đáng đời!”
“ đó!” Dì Hồ tiếp lời: “Yêu mười năm trời, mà bỏ là bỏ ?”
Tiêu Linh Vũ mỉm nhạt: “Con luôn hướng tới thứ hơn, con trách . Anh chọn con gái của giám đốc công ty, điều đó cũng dễ hiểu thôi.”
Lời bình thản của cô khiến mấy phụ nữ tức giận .
“Cái gì mà bản tính con chứ!” Dì Hồ gắt lên: “Nó chỉ là đồ vong ân bội nghĩa thôi! Rõ ràng là chọn con gái sếp vì danh lợi chứ vì tình yêu.
Còn con thì ? Nó phí mười năm thanh xuân của con, đúng là đồ cặn bã vô lương tâm!”
Nghe đến đây, Trần Lan bỗng nhớ chuyện gì, liền hạ giọng :
“Linh Vũ , mấy hôm dì về nhà ở thôn họ Trần, tin tức của nhà đó. Con đoán xem là gì?”
Tiêu Linh Vũ nhíu mày:
“Là chuyện gì ạ?”
Từ vụ ầm ĩ với nhà họ Trần, cô còn bận tâm đến họ nữa, nhưng dựa theo hiểu của cô, bọn họ sớm muộn gì cũng gây chuyện. Dù , cô hề sợ, vì cô chẳng gì sai cả.
Dì Hồ sốt ruột giục:
“Bà Trần, rốt cuộc là chuyện gì? Mau !”
Trần Lan kể:
“Thằng nhóc đó thương viện đúng chứ? nhà họ Trần trả nổi viện phí, nên bệnh viện đuổi ngoài. Hai vợ chồng Trần Đại Hoa và Lan Ngạc Anh ngày nào cũng gây rối cổng bệnh viện, miệng thì kêu rằng con trai họ ở công ty lớn, là quản lý cấp cao, dọa rằng khi nó khỏe sẽ trả thù bệnh viện.”
Dì Hồ bĩu môi, phì một tiếng:
“Hừ, bệnh viện nào thèm sợ bọn họ chứ!”
Dân trong thôn ai mà chẳng hai vợ chồng nhà họ Trần là hạng gì.
Từ khi con trai họ yêu Tiêu Linh Vũ và việc ở thành phố, họ liền khinh thường dân làng, lúc nào rảnh đến vay tiền nhà họ Tiêu, nhưng từng trả một xu.
Khi cha Tiêu Linh Vũ sợ con gái lo lắng nên gì, mỗi đòi tiền cũng ráng cho mượn, chỉ mong yên chuyện. Cả hai đều chán ghét bản tính tham lam, nhỏ nhen của cha Trần Nhiên.
Trần Lan tiếp tục:
“Tất nhiên, bệnh viện chẳng sợ gì hết. Nhà họ Trần giỏi đến cũng thể đụng đến bệnh viện. Dù thằng nhỏ là quản lý công ty lớn thật nữa thì cũng thể khiến bệnh viện phá sản .”
Nói đến đây, Trần Lan ngập ngừng.
Dì Hồ nhận :
“Bà Trần, còn chuyện gì nữa ?”
Trần Lan suy nghĩ một lát nhỏ:
“Nghe thằng nhóc đó liệt, thể xuống giường. Nếu chữa trị kịp thời, thể sẽ tàn phế suốt đời.”
“Cái gì?!” Mấy phụ nữ hốt hoảng kêu lên, ngay cả Tiêu Linh Vũ cũng ngạc nhiên. “Bị đ.â.m một nhát mà đến mức liệt luôn ?”
Dì Hồ vẫn nghi ngờ:
“Có thật ?”
Trần Lan lắc đầu:
“ cũng rõ lắm, chỉ là đồn thôi.”