Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 142: Bữa Ăn

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:38:07
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Viễn Hành bàn việc của Cung Thiên Hạo, xoa bụng than thở:

 

“Lại đến giờ ăn trưa . Thiên Hạo, định ngoài ăn gọi đồ về?”

 

Chưa kịp đợi Cung Thiên Hạo trả lời, tiếp bằng giọng đầy hoài niệm:

 

“Dù nữa thì cũng thể ngon bằng món của dì Tiêu nấu !”

 

Cung Thiên Hạo nhíu mày, hỏi:

 

“Việc xây nhà và mở đường ở thôn Đào Nguyên sắp xếp xong hết ?”

 

Lý Viễn Hành gật đầu:

 

“Xong cả ! Chi nhánh An Lâm cho lập đội thi công.”

 

Thôn Đào Nguyên tuy điều kiện tự nhiên , nhưng đường xá vô cùng tồi tàn. Thật hiếm khi từ một nơi nghèo như thể xuất một sinh viên đại học nổi tiếng.

 

Lý Viễn Hành tuy gặp Tiêu Linh Vũ, nhưng qua lời kể của Giang Đào và thái độ của Tiêu, cũng đoán cô chắc hẳn là một cô gái bụng, ngoan hiền. Nếu rằng từng gặp cô đó, e rằng ấn tượng đổi .

 

Cô chính là cô gái nông thôn mà từng tông xe , ép họ xin cô.

 

Cung Thiên Hạo lạnh giọng:

 

“Bảo họ nhanh lên! lệnh mà họ vẫn chịu từ bỏ, vẫn tìm cách tiếp cận ông nội!”

 

Lý Viễn Hành gật đầu, do dự hỏi:

 

“Thiên Hạo, khi lão gia rời , định xử lý đám đó chứ?”

 

Cung Thiên Hạo trầm mặc một lúc.

Khi ông nội còn ở nhà, gì quá đáng. Cung lão gia là hiền lành nhân hậu, vì nể tình em ruột mà vẫn nể mặt con cháu bên nhà họ hàng, để bọn họ ỷ , tham lam đến mức nuốt trọn cả nhà họ Cung, thật nực !

 

Bọn họ tuy mang họ Cung, nhưng từng gì cho gia tộc chứ?

 

Ánh mắt Cung Thiên Hạo lạnh như băng:

 

“Bọn họ chạm đến giới hạn cuối cùng của !”

 

Giới hạn của chính là sức khỏe của ông nội. Bọn đó coi thường bệnh tình của ông, thậm chí còn khiến ông tức đến suýt mất mạng. Chuyện , tuyệt đối thể tha thứ.

 

Lý Viễn Hành nghiêm túc đáp:

 

“Rõ !”

Chỉ cần nên gì tiếp theo.

 

Rồi hỏi :

 

“Vậy… Thiên Hạo, bây giờ ngoài ăn gọi đồ về?”

 

“Gọi đồ ăn mang đến .” Cung Thiên Hạo đáp gọn.

 

Sau khi Lý Viễn Hành rời , khẽ xoa bụng, nhíu mày. Trong đầu bất giác hiện lên mùi vị những món ăn của dì Tiêu. Toàn là món dân dã, nhưng ấm áp và đầy tình cảm.

 

Nếu thể, thật sự mời dì Tiêu đầu bếp riêng cho , nhưng nghĩ đến việc ông nội sắp chuyển đến thôn Đào Nguyên, , sẽ cần nhờ đến dì Tiêu khá nhiều.

 

Trong thôn Đào Nguyên, bàn tán xôn xao:

 

“Có thấy mấy đàn ông đến nhà Linh Vũ hôm nay ? Toàn là đàn ông đấy!”

 

“Bọn họ đến theo đuổi Linh Vũ ?”

 

“Có thể lắm! Con bé xinh , tài giỏi, họ đồng việc hăng say như , chẳng gây ấn tượng với con bé ?”

 

“Không Linh Vũ mới chia tay với con trai nhà họ Trần hơn tháng ? Giờ nhiều theo đuổi thế ? Có khi nào… gì mờ ám ?”

 

Trương Thu Hương xong thì Lưu Xuân Tú liền quắc mắt:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Trương Thu Hương, bà cái kiểu gì đấy? Linh Vũ từ khi về làng đến giờ chỉ ở nhà việc, bà bảo nó quyến rũ đàn ông kiểu gì ? Với , bà nhận bao nhiêu lợi lộc từ nhà họ Tiêu , giờ còn lưng ? cho bà , nếu bà còn bịa chuyện nữa, sẽ đến gặp Linh Vũ, rõ những gì bà từng , để xem bà còn dám bén mảng đến gần Tiểu Ngưu Vương nhé!”

 

Nghe đến đó, Trương Thu Hương run bắn, nhưng vẫn cố cãi:

 

chỉ thể gì đó mờ ám, chứ quyến rũ đàn ông! Lưu Xuân Tú, bà đừng vu khống !”

 

Lưu Xuân Tú nhạt:

 

“Bà tưởng khác ngu ? Ai mà bà đang ngụ ý điều gì! chỉ to suy nghĩ trong đầu bà thôi!”

 

Trương Thu Hương bĩu môi, phản bác:

 

“Hừ, chính bà mới là Linh Vũ quyến rũ đàn ông! từng câu đó!”

 

“Bà…” Lưu Xuân Tú tức đến đỏ mặt.

 

May mà lúc đó can:

 

“Thôi nào, đừng cãi nữa! hỏi Thu Oanh . Bà mấy đàn ông đó là bạn của Linh Vũ ở thị trấn, cũng là em họ và quen của bạn học Tiêu Linh Dạ đấy.”

 

Mọi lúc mới lên một tiếng tản , nhưng ánh mắt vẫn còn đầy hiếu kỳ và tò mò.

 

Nhờ cùng giúp sức, bộ lạc và đậu nành đều gieo xong trong buổi sáng.

 

Dù chỉ gieo hạt, gì nặng,

nhưng Ninh Vĩ Nhất và mấy trai vẫn mệt rã rời, đau nhức.

 

Thế nhưng, khi về đến nhà,

mùi thơm ngào ngạt từ gian bếp khiến họ tỉnh táo ngay lập tức.

 

Mẹ Tiêu bưng từng món ăn nóng hổi bàn, nụ hiền hậu nở môi:

 

“Mọi vất vả ! Dì nấu nhiều lắm, mau rửa tay ăn nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-142-bua-an.html.]

 

“Dì ơi, thơm quá mất! Dì nấu món gì ạ?” Ninh Vĩ Nhất reo lên thích thú, hai mắt sáng rỡ:

 

“Dì ơi, tay nghề nấu ăn của dì đúng là hảo!”

 

Mẹ Tiêu bật hiền hậu:

 

“Chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản thôi mà.”

 

cố tình nấu nhiều hơn bình thường để chiêu đãi khách.

 

Ninh Vĩ Nhất liệt kê một , giọng đầy phấn khích:

 

“Cá kho, đậu phụ thối, củ cải hầm gân bò, thịt ba chỉ kho dưa muối, thịt vịt hầm rong biển, thịt xào ớt xanh, lòng heo xào cải thảo, cà tím kho, cải trắng xào, đậu phộng rang, với cả salad cà chua nữa… Dì ơi, đúng là một bàn tiệc thịnh soạn! Chắc chắn hương vị cũng ngon tuyệt luôn!”

 

Cố Tử Dạ và mấy bạn cũng chăm chú mâm cơm. Dù chỉ là những món bình dị, nhưng màu sắc và hương thơm chẳng kém gì đầu bếp nhà hàng.

 

Trịnh Hải Dương hít sâu một khen:

 

“Thơm quá! Tử Dạ, với trình độ nấu ăn , dì thể bếp trưởng ở khách sạn của đấy!”

 

Cố Tử Dạ vui vẻ:

 

“Nếu dì chịu, con chắc chắn sẵn sàng mở rộng vòng tay chào đón!”

 

Trong lòng nghĩ: Dì Tiêu dù từng học qua trường lớp chính quy, nhưng với tài năng thiên bẩm và kinh nghiệm từ chú , e rằng chú thể nghỉ hưu sớm mất thôi… Có điều, dì cũng đến tuổi nghỉ .

 

Mẹ Tiêu ngượng:

 

“Các con lúc nào cũng khen dì quá lời, dì ngại lắm. là ngon thì lát nữa ăn hết sạch nhé, nếu còn thừa là dì các cháu chỉ nịnh suông thôi đấy!”

 

Khang Lạc đáp:

 

“Dì yên tâm, nào bọn con để thừa đồ ăn của dì cả!”

 

khách quý, ba Tiêu mang một hũ rượu nếp ủ sẵn, rót :

 

“Nào, đây là rượu dì các con tự tay nấu, hương vị chẳng kém gì rượu trắng bán ngoài thị trường . Nếm thử xem!”

 

Ngoại trừ Tiền Nhất Phàm, bốn còn đều là thương nhân, ai cũng uống rượu nên ai từ chối.

 

Khi rượu rót , mùi thơm nồng lan tỏa khắp căn phòng, quyến rũ đến mức ngay cả Tiền Nhất Phàm - vốn uống - cũng tò mò hít hà.

 

“Chú ơi, rượu thơm quá!” Anh thành thật khen.

 

Ba Tiêu sảng khoái:

 

“Thích thì nếm thử một chút !”

 

Ông trai uống rượu, vì đó , nhưng thấy hào hứng, ông cũng nỡ từ chối.

 

Tiền Nhất Phàm nghĩ ngợi một chút gật đầu:

 

“Vậy con xin một chút thôi ạ!”

 

Trịnh Hải Dương trêu:

 

“Nhất Phàm, đều chỉ cần uống một ly là say khướt ! May mà chỉ ngủ khi say chứ quậy phá, chứ là bọn cấm luôn!”

 

Ba Tiêu , chỉ rót cho một chút xíu.

 

Còn Tiêu Linh Dạ và bạn bè vẫn đang học, nên dĩ nhiên phép uống rượu.

 

Sau khi nếm thử, mấy đàn ông đều trầm trồ, khẳng định rượu ngon hơn cả rượu trắng cao cấp bán thị trường.

 

Cố Tử Dạ uống một ngụm, hỏi ngay:

 

“Dì ơi, dì thể ủ thêm loại rượu để bán cho con ?”

 

“Hửm?” Mẹ Tiêu ngẩn , hiểu ý.

 

Anh vội giải thích:

 

“Dì , con mở một khách sạn. Sau khi nếm rượu của dì, con thấy hương vị còn hơn cả rượu nhãn hiệu nổi tiếng, nên con nhập rượu của dì về bán. Nó sẽ trở thành một điểm đặc trưng riêng của khách sạn con.”

 

Tiêu Linh Vũ thêm:

 

“Mẹ ơi, Cố Tử Dạ là chủ một trong những khách sạn lớn nhất thị trấn đó. Bây giờ chúng còn đang cung cấp rau sạch cho khách sạn của mà.”

 

Mẹ Tiêu mỉm hiền hậu:

 

“Dì mừng vì con thích rượu nhà dì, nhưng mà Tử Dạ , con cần bao nhiêu? Có đang cần gấp ? Trong nhà dì vẫn còn vài bình, là con mang về thử phản hồi , xem khách hàng thấy thế nào chúng tính tiếp, ?”

 

Cố Tử Dạ gật đầu vui vẻ:

 

“Vậy thì quá, cảm ơn dì nhiều!”

 

Anh thật lòng thích loại rượu ,

nhưng cũng hiểu rằng vì thương hiệu, nên lấy mẫu dùng thử để thăm dò phản ứng khách hàng.

 

Bữa cơm hôm diễn ấm cúng và vui vẻ vô cùng. Chủ và khách đều ăn uống ngon lành, trò chuyện mật.

 

Đến trưa, trời oi bức, theo thói quen, trong thôn thường nghỉ trưa đồng tầm 2 3 giờ chiều, nhưng Trịnh Hải Dương và đám bạn của khi uống vài ly đều say mèm, nên Tiêu sắp xếp cho họ ngủ tạm ở phòng của Tiêu Linh Dạ và phòng khách.

 

Đến ba giờ chiều, Tiêu Linh Vũ và mới việc, còn Tiêu thì ở nhà trông mấy con đang say khướt.

 

Ninh Vĩ Nhất khúc khích:

 

“Không hiểu mấy ông của nghĩ gì nữa! Nói là đến giúp ruộng, mà cuối cùng chỉ uống rượu ngủ say bét nhè! Lần về trêu họ mới ! Ha ha!”

 

 

 

 

Loading...