Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 140: Trồng Lạc
Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:28:30
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , Ninh Vĩ Nhất cùng mấy bạn năn nỉ đồng trồng lạc cùng .
Trang trại của Tiêu Linh Vũ rộng, trồng hết chỗ đất đó chắc mất kha khá thời gian.
Cô dự định 6 mẫu trồng dâu tây, 3 mẫu trồng lạc, 3 mẫu trồng đậu tương, 4 mẫu trồng thanh long, và 5 6 mẫu còn để trồng rau màu.
Trừ dâu tây và thanh long , tất cả những loại cây khác đều gieo trồng trong vòng hai ngày. Nói cách khác, mười hai, mười ba mẫu đất cần thành trong thời gian ngắn.
Ngoài trong nhà, Linh Vũ còn thuê thêm chú thím, cùng sáu phụ nữ trong thôn đến giúp.
Linh Vũ chia một phần hạt giống đem trồng trong gian nông nghiệp của , phần còn thì giao cho ươm thành cây con để hôm nay mang trồng xuống ruộng.
Dân Đào Nguyên thấy quyết định của Linh Vũ thì vô cùng khó hiểu. Trước đây Tiêu từng trồng rau đem bán, nhưng buôn bán ế ẩm, rau thường đổ bỏ ở nhà. Giờ Linh Vũ đúng con đường cũ của , hơn nữa còn quy mô lớn như , khiến ai nấy đều mấy hy vọng.
Tuy , nghĩ kỹ thì đây là tiền của nhà họ Tiêu, họ thất bại thành công cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, thế nên chẳng ai buồn bận tâm.
Một vài trong thôn chỉ thở dài cảm khái. Họ nhớ , khi Tiêu Chính Dương tách hộ ở riêng, nhà ông nghèo nhất thôn, căn nhà cũ nát mùa hè dột mưa, mùa đông lạnh buốt, thế mà bây giờ nhà ông nhà mới, tiền tiết kiệm đầy, con gái ăn khấm khá, khiến ai cũng thèm thuồng, ngưỡng mộ.
Mẹ Tiêu phân công công việc cho từng , kể cả Tiêu Linh Dạ và ba bạn cùng phòng của . Tất nhiên mấy thiếu gia giao phần việc nhẹ nhàng nhất.
Linh Vũ, Linh Dạ và Lưu Xuân Hoa phụ trách dẫn ba học sinh trồng lạc.
Phần đất cỏ, xới tơi và bón phân sẵn. Phân bón là từ Tiểu Quang, Linh Vũ tuyên bố rằng nông trại của sẽ hữu cơ, dùng phân hóa học t.h.u.ố.c trừ sâu.
Phân bón mà Đại Quang và Tiểu Quang đóng góp là phân tự nhiên, tác dụng gần giống như nước suối thần kỳ, giúp cây sinh trưởng nhanh và khỏe.
Sáng sớm tinh mơ, Linh Vũ và Linh Dạ dậy, nhẹ nhàng xoay xở để đ.á.n.h thức mấy đứa bạn, nhưng dù họ cẩn thận đến mấy, tiếng động vẫn khiến đám con trai tỉnh giấc.
Khang Lạc dụi mắt, ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng:
“Tiểu Dạ , dậy sớm như để gì?”
Linh Dạ đáp nhỏ:
“Bọn đồng việc. Các cứ ngủ thêm , ăn sáng xong hãy cũng .”
Nghe đến việc, ba thiếu gia bật dậy ngay lập tức:
“Cái gì?! Tiểu Dạ, bắt đầu từ sớm thế ? Mặt trời còn mọc cơ mà!”
Linh Dạ :
“Ở nông thôn là đó. Làm sớm thì trời còn mát, đất ẩm tự nhiên, cây con bén rễ nhanh hơn.”
Ninh Vĩ Nhất gãi đầu:
“ tưởng là 9 giờ sáng mới đồng chứ, như văn phòng .”
Dương Bảo Lâm cũng gật đầu:
“ cũng nghĩ thế! Không ngờ ở quê dậy từ lúc gà gáy cơ đấy.”
Linh Dạ liếc bọn họ, trêu:
“Các đúng là thiếu gia thành phố! Ở quê bọn câu: Nhất niên chi kế tại ư xuân, nhất nhật chi kế tại ư thần.
Làm nông là trông trời, trông đất, trông mây, tất cả đều phụ thuộc thời tiết. Các trời xem, đến trưa nắng gắt là nổi , nên tranh thủ lúc sớm mà .”
Khang Lạc ngẩn :
“Không ngờ ruộng cũng thấm đẫm triết lý sống ghê ha! Vĩ Nhất, Bảo Lâm, dậy thôi, nào!”
“Được!” Cả ba đồng thanh đáp, vội vã tung chăn bước xuống giường.
Linh Dạ khuyên:
“Hay là các ngủ thêm chút ? Bình thường học hành vất vả, tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dương Bảo Lâm trừng mắt:
“Cậu học còn chăm hơn bọn tớ mà dậy việc , bọn tớ nỡ ì !”
“Chuẩn!” Ninh Vĩ Nhất xỏ giày : “Cậu nhất niên chi kế tại ư xuân, nhất nhật chi kế tại ư thần, nếu giờ còn lì, bọn khác gì heo !”
“ mà…” Linh Dạ vẫn định khuyên tiếp, nhưng Bảo Lâm quàng vai cắt lời:
“Tiểu Dạ , khí buổi sáng ở quê trong lành lắm, bọn ngoài hít thở một cho .”
Linh Dạ thấy thì bật :
“Thôi , đ.á.n.h răng rửa mặt nhanh lên nhé. dẫn các trang trại. Chị và thím chắc , tầm tám giờ họ sẽ về ăn sáng, mới đồng tiếp tục .”
Linh Dạ vốn sinh ở nông thôn, từ nhỏ quen với việc dậy sớm ruộng, nên với việc là bình thường, nhưng với ba thiếu gia thành phố , chuyến chẳng khác nào một cuộc du ngoạn.
“Được , hiểu ! Đi thôi!”
Trời sáng rõ khi cả nhóm xuất phát.
Không khí buổi sớm trong lành, chim chóc ríu rít hót vang khắp nơi. Trên đường , họ thấy nhiều dân trong thôn bắt đầu việc, thì nhổ cỏ, gieo trồng, đang kiểm tra mực nước trong ruộng, xem xét tình hình cây giống.
Đám trẻ con thì lom khom bắt ốc đem về cho vịt và ngỗng ăn. Cả thôn tràn ngập sức sống và tinh thần cần cù, khiến ai nấy đều cảm thấy hứng khởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-140-trong-lac.html.]
Ba thiếu gia thành phố từng thấy cảnh tượng giản dị mà sôi động như ở thị trấn.
Khi họ đến ruộng của Tiêu Linh Vũ, Linh Dạ và các bạn khỏi ngạc nhiên.
Linh Vũ thấy họ, mỉm hỏi:
“Em trai, gọi bạn dậy sớm thế ?”
Linh Dạ vội biện minh:
“Chị , oan em lắm! Em gọi , họ tự dậy đòi theo đấy chứ!”
Linh Vũ sang hỏi ba bạn:
“Sao các em ngủ thêm chút nữa, ăn sáng xong cũng mà?”
Ninh Vĩ Nhất hì hì:
“Chị Vũ, bọn em đến đây là để việc, thể ngủ trong khi chị với thím đồng từ sớm!”
Cả ba sang Lưu Xuân Kiều, thấy bà đang gieo hạt việc ăn ý với một phụ nữ khác một thả hạt lạc xuống rãnh, còn rắc phân quanh hạt.
Nhìn một lúc, ba liền hào hứng :
“Chị Vũ, bọn em tới để giúp việc chứ chơi . Chị dạy bọn em cách trồng lạc !”
Linh Vũ mỉm , chỉ tay xuống đất:
“Thấy mấy cái rãnh ? Các em thả hạt trong, mỗi hai hạt, đó lùi xuống 15 phân thả tiếp. Ba em phụ trách gieo hạt, còn Tiểu Dạ, em giúp chị bón phân nhé.”
Phân hữu cơ khá nặng mùi, nên cô nỡ để khách phần đó.
“Được ạ!” Linh Dạ gật đầu ngay, vì quen việc đồng áng từ nhỏ.
Ninh Vĩ Nhất cùng hai bạn cũng tự sức , tay ngang mới nghề, nên chỉ phần đơn giản nhất.
Họ quan sát Linh Vũ mẫu, rụt rè bắt chước theo.
Mỗi chọn một rãnh, bắt đầu thả hạt xuống đất, nhưng vì quen, họ ước lượng cách, nên đành nhặt một que gỗ dài chừng 15 phân để đo cho đều.
Thấy cảnh đó, Linh Vũ và Lưu Xuân Kiều nhịn , lấy tay che miệng khúc khích. Linh Dạ chỉ trợn mắt lắc đầu, mấy bạn đúng là vụng về mà đáng yêu hết chỗ .
Một lát , ba bạn cũng quen tay hơn. Họ cần dùng que đo nữa, động tác ngày càng thuần thục.
Cả nhóm bắt đầu từ 6 giờ sáng, đến 8 giờ thì dừng ăn sáng. Trong hai tiếng, ba gieo gần một mẫu đất.
Tuy nhiên, khi xuống nghỉ, họ mới phát hiện…
Thắt lưng đau nhừ, lưng cứng đờ, cũng thẳng nổi. Lúc , họ mới thật sự thấm thía nỗi cực nhọc của nông dân.
Mẹ Tiêu mấy học sinh, giọng đầy lo lắng:
Tửu Lâu Của Dạ
“Mấy đứa thế là lắm . Hôm nay nghỉ , về nhà học hoặc nghỉ ngơi cho khỏe. Nhìn xem, mấy đứa mỏi lưng đến nổi nữa kìa.”
Cả ba lắc đầu lia lịa:
“Không , dì ơi! Bọn con thể bỏ giữa chừng !”
Ninh Vĩ Nhất tiếp lời, giọng kiên quyết:
“Tuy mệt thật, nhưng vui lắm dì ạ. Ăn sáng xong, bọn con vẫn tiếp!”
Thấy các quá nhiệt tình, Tiêu chỉ hiền, khuyên thêm nữa.
Lúc ăn sáng, Dương Bảo Lâm ăn trầm trồ:
“Dì ơi, cháo ngon tuyệt! Con từng ăn cháo nào mà ngọt thanh, thơm dịu như . Uống xong thấy đỡ mỏi lưng hẳn luôn!”
Ninh Vĩ Nhất và Khang Lạc cũng đồng thanh:
“ đó dì! Cháo thật sự thần kỳ.
Được ăn đồ dì nấu đúng là phúc lớn của bọn cháu!”
Mẹ Tiêu bật hiền hậu:
“Nếu các con thích thì ăn nhiều nhé!”
Lưu Xuân Kiều tò mò hỏi:
“Chị dâu, chị nấu cháo kiểu gì mà ngon thế? Em ăn mà thích mê luôn đó!”
Linh Vũ một bên, ăn cháo c.ắ.n bánh bao, khẽ cúi đầu để che nụ kín đáo. Bọn họ , thứ nước suối thần kỳ trong gian chính là bí quyết khiến cháo ngon đến .