Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 139: Khuyên Nhủ
Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:28:29
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ai thật sự để tâm đến chuyện hai cô gái gây rối trong buổi tiệc nướng hôm đó.
Tiêu Linh Dạ kết luận:
“Cô tự chuốc lấy hậu quả thôi!”
Cô hãm hại bạn , kết quả tự hại chính bản , đáng đời!
Sau buổi tiệc, vẫn còn thừa khá nhiều rau củ. Đám bạn của Trịnh Hải Dương nhanh chóng chia mang về.
Ninh Vĩ Nhất xoa cái bụng tròn vo của , :
“Chị ơi, món ăn nhà chị ngon quá! Giờ nghĩ vẫn còn thèm. Mấy món cô nấu cho bọn em ăn cũng ngon tuyệt luôn.”
Dương Bảo Lâm tò mò hỏi:
“Chị ơi, em rau củ là do bạn chị ở học viện khoa học nông nghiệp trồng ?”
Tiêu Linh Vũ gật đầu.
Dương Bảo Lâm còn định tiếp:
“Vậy thì… bạn chị thể…”
Chưa kịp hết, Ninh Vĩ Nhất chen :
“Dương Bảo Lâm, nên điều ! Chị bụng chia cho bọn ăn là quý lắm , còn gì nữa?”
Tiêu Linh Vũ bật :
“Nếu các em thèm món ăn hoặc rau nhà chị, thì cứ đến trọ của chị ở huyện, chị nấu cho ăn!”
“Thật ạ?” Mấy lập tức mắt sáng rực, vui mừng :
“Chị đó nhé! Đừng đổi ý nha!”
Tiêu Linh Vũ khẽ :
“Được thôi. đừng quên là các em sắp thi đại học . Ngày thường phép khỏi trường !”
thật là , học sinh nội trú chỉ ngoài cuối tuần. Ở ký túc tiện học, an .
Hơn nữa, họ đều là học sinh lớp chọn của trường Nhất Trung, tương lai sẽ mang vinh dự về cho trường. Nếu chuyện gì xảy ngoài trường, hậu quả thật khó lường, nhất là với học sinh gia thế lớn.
Ninh Vĩ Nhất thở dài, vẻ ủ rũ:
“Ban giám hiệu nhà thật là quá đáng! Cả tuần mới về một . Muốn ăn cơm nhà cũng chỉ tưởng tượng trong đầu, hoặc nhờ mang đến thôi.”
Khang Lạc bỗng đề nghị:
“Chị ơi, nếu bọn em ngoài , chị gửi cho bọn em ít cà chua với dưa chuột mỗi ngày ? Ăn vặt cho đỡ nhớ!”
“ đó, chị!” Ninh Vĩ Nhất hùa theo, “Chị giúp bọn em nhé?”
Viên Hiên Hạo hổ :
“Mấy đứa thấy ngại ? Biết cô bận thế nào mà còn nhờ thế?”
Ninh Vĩ Nhất cãi :
“ rau của chị ăn tỉnh táo, dễ tập trung học hơn mà!”
Mọi : “…”
Nghe quá, nhưng mà… là thật.
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Được . Dù chị cũng giao rau cho khách sạn nhà họ Cố mỗi ngày, chị sẽ tiện đường mang thêm cho mấy đứa.”
Nghe , đám học trò lập tức reo lên sung sướng, nhưng vẫn khách sáo hỏi:
“Chị ơi, phiền chị quá ?”
Tiêu Linh Vũ đáp:
“Không . Giờ chị xe , cũng tiện mà.”
Vậy là chuyện quyết định.
Khi Tiêu Linh Vũ định trồng đậu phộng và đậu tương ở nhà, Trịnh Hải Dương cùng mấy bạn cũng tham gia cho vui, dự định hôm sẽ xuống thôn Đào Nguyên.
lúc đó xế chiều, nếu ngay thì tới nơi cũng tối muộn, việc sắp xếp chỗ nghỉ sẽ khó. Cuối cùng,
quyết định để Tiêu Linh Vũ lái xe chở em trai và các bạn cùng phòng về .
Giống như , mấy đứa sẽ chen chung giường ngủ tạm, còn nhóm của Trịnh Hải Dương sẽ ngày hôm .
Trước khi về, Tiêu Linh Vũ ghé mua hạt giống đậu phộng, đậu tương và vài loại hạt khác, mới lái xe chở trở thôn Đào Nguyên.
Lúc , chiếc xe mới thật sự phát huy công dụng. Nếu bằng xe buýt, cô chờ chuyến, đổi tuyến, tổng cộng mất hơn ba tiếng. nay xe riêng, đầy hai tiếng tới nơi.
Dù , lúc họ về đến nhà thì trời chập choạng tối, kịp giờ cơm chiều.
Vì ánh sáng mờ và đường làng vắng , ai trong thôn thấy cô lái xe về, nhưng khi Tiêu, ba Tiêu, Tiêu Minh Dương và Lưu Xuân Kiều trông thấy Linh Vũ thật sự lái xe sân, cả bốn đều sững sờ vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Vũ, con thật sự lái xe ?” Mẹ Tiêu chạm tay lên cửa xe vui sướng :
“Chiếc xe quá mất!”
Ba còn cũng vây quanh ngắm nghía, tò mò thôi.
Không họ từng thấy ô tô, nhưng đây là đầu tiên chạm chiếc xe thuộc về gia đình .
Họ chiếc xe giá gần mười vạn tệ, may mà bạn của Tiểu Vũ giảm giá, bán cho cô bảy vạn tệ.
Ở thôn Đào Nguyên, e rằng chỉ nhà họ Tiêu mới chịu chi tiền lớn như để mua xe.
Lưu Xuân Kiều thoáng chút ghen tỵ.
Chị dâu hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, còn con trai thì nghịch ngợm, học hành bê trễ, nghĩ mà chỉ thấy nhức đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-139-khuyen-nhu.html.]
Cùng mang họ Tiêu, khác biệt đến thế chứ?
Dù chút chạnh lòng, nhưng Lưu Xuân Kiều vẫn thật lòng mừng cho chị dâu. Hai nhà vốn thiết, chị em thuận hòa thì cùng hưởng phúc, nhà phát đạt thì nhà cũng nhờ.
Bà mỉm :
“Sau Tiểu Vũ giữa thôn và huyện cũng tiện hơn nhiều .”
Mẹ Tiêu :
“Em đúng đấy! Trước , chỉ một chuyến huyện thôi cũng mất cả ngày trời! Giờ xe thì tiện hơn nhiều, cả nhà đều tiết kiệm bao nhiêu thời gian.”
Tiêu Linh Vũ bỗng sang hỏi:
“Chú, chú học lái xe ?”
Tiêu Minh Dương sững :
“Hả? chú… già , còn học gì nữa?”
Linh Vũ bật :
“Chú, chú mới hơn ba mươi tuổi, gọi là già ! Bây giờ sáu mươi tuổi còn học lái xe cơ mà.”
Tiêu Minh Dương nhíu mày, ngơ ngác hỏi:
“… học để gì chứ?”
Linh Vũ kiên nhẫn giải thích:
“Chú cũng là con thuê đất nông trại. Sau khi thu hoạch, con sẽ cần chở nông sản huyện. Nếu chú lái xe, con thể nhờ chú giúp.”
Tiêu Minh Dương ngập ngừng:
“ mà Tiểu Vũ, nông trại của con thì…”
Ý ông là, còn thành công .
Lúc ba Tiêu lên tiếng:
“ đó, lão Tứ. Sau Tiểu Vũ chắc chắn cần đến chú. Bây giờ học lái xe là .”
Lưu Xuân Kiều cũng gật đầu đồng ý:
“Minh Dương, hai . Dù nông trại của Tiểu Vũ thành công , lái xe cũng là một kỹ năng , giúp tìm công việc định hơn .”
Thấy chú vẫn còn do dự, Linh Vũ thêm:
“Chú, chú con đang trồng dâu tây mà. Nếu vụ thuận lợi, con thể yên tâm giao hàng cho ngoài ? Chỉ thể nhờ chú thôi!”
Lời khiến Tiêu Minh Dương động lòng.
Dâu tây vốn là đặc sản đắt đỏ, nông thôn ít ai ăn . Nếu giao cho khác chở hàng, lỡ họ tham lam mà trốn mất thì ? Quả thật, nhà giúp sẽ yên tâm hơn nhiều.
Mẹ Tiêu cũng lên tiếng khuyên:
“Minh Dương , như Tiểu Vũ đấy, em còn trẻ, cứ học lái xe . Tiểu Vũ là con gái, suốt ngày lái xe khắp nơi chị cũng thấy lo lắm. Nếu em lái, em giúp con bé nhiều việc.”
Tiêu Minh Dương thật lòng thương cô cháu gái . Nếu thể giúp gì, ông sẵn lòng. Thay vì để cháu nhờ ngoài, ông tự gánh vác.
Tiêu Linh Dạ liền đùa:
“Chú, chú thoát nhé!”
“Ha ha, đúng đó, chú! Đầu hàng cho sớm!” Nhóm bạn cùng phòng của Linh Dạ hùa theo trêu chọc.
Tiêu Minh Dương bật , gật đầu:
“Được , ! Chú sẽ học lái xe.”
Rồi ông ngập ngừng hỏi thêm:
“ mà… Tiểu Vũ, học ở bây giờ?”
Lúc , Dương Bảo Lâm nhanh nhảu :
“Chú, con mở trường dạy lái xe, huấn luyện viên giỏi, môi trường cũng lắm. Con dẫn chú qua đăng ký nhé!”
Tiêu Minh Dương mừng rỡ:
“Vậy thì cảm ơn học sinh Dương nhé! Đợi chú xong việc đồng áng, chú sẽ với con.”
Dương Bảo Lâm xua tay:
“Chú khách sáo quá! Nếu chú bận, con sẽ nhờ đăng ký khóa học cấp tốc cho chú. Học chăm chỉ thì bảy ngày là bằng !”
“Bảy ngày là bằng lái?” Tiêu Minh Dương tròn mắt.
“Chú tưởng học mấy tháng cơ đấy!”
“Thật mà!” Dương Bảo Lâm khẳng định.
Linh Vũ thêm:
“Chú, học phí để con lo, con sẽ lái xe chở chú học mỗi ngày cho đến khi chú thi đậu bằng lái.”
Tiêu Minh Dương vội xua tay:
“Không , Tiểu Vũ! Tiền học chú tự trả. Dù đây cũng là kỹ năng cho bản chú, thể để con lo hết. Chỉ cần con chở chú đến trường học lái là .”
Tửu Lâu Của Dạ
Trường dạy lái xe ở huyện Hưng Âm, đường khá xa, nên quả thật cần Linh Vũ đưa đón giúp.
Sau đó, cả nhà tụm ngắm nghía chiếc xe mới thêm một lúc lâu mới dọn cơm tối.
Trong bữa ăn, Ninh Vĩ Nhất cùng nhóm bạn dịp thưởng thức tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Tiêu.
Cậu ăn nịnh nọt:
“Cô ơi, với tay nghề , cô mà thi đầu bếp quốc gia thì chắc chắn đoạt giải quán quân luôn !”
Tuy trong thôn ai cũng công nhận Tiêu nấu ăn ngon nhất, nhưng khi lời khen nồng nhiệt từ lũ trẻ, bà vẫn vui mừng khôn xiết, song ngoài miệng khiêm tốn :
“Ôi dào, chỉ là mấy món cơm nhà quê thôi mà, sánh với đầu bếp thật sự. Các con thích thì ăn nhiều nhé!”