Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 137: Tiệc Nướng Ngoài Trời (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:32:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm của Tiêu Linh Vũ một cô gái xinh cùng nhiều trai tuấn tú, tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của xung quanh. Dĩ nhiên, ai họ cũng với ánh mắt thiện cảm.

 

“Đám đó tám nam một nữ, là thấy chuyện mờ ám !” Hai cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm đậm, khẽ xì xào với giọng chua ngoa.

 

Một trong hai nheo mắt quan sát kỹ nhóm của Tiêu Linh Vũ nhỏ:

“Hình như là Trịnh Hải Dương, thiếu gia của tập đoàn bất động sản Trịnh Thị, Cố Tử Dạ, tổng giám đốc Khách sạn Cố Thị, Viên Hiên Hạo, ông chủ đại lý xe Đằng Phi, còn là Tiền Nhất Phàm, con trai phó huyện trưởng Tiền.”

 

“Chị Lan Lan, chị quen họ ?” Lưu Linh Linh kinh ngạc: “Nghe tên thôi cũng thấy ghê gớm .”

Rồi cô nở nụ , nịnh nọt: “Mà cũng thôi, chị Lan Lan là tiểu thư nhà cục trưởng Lưu của cục liên hiệp quản lý, quen mấy là chuyện bình thường. Hay là… chị dẫn em qua chào hỏi một chút ?”

 

Mỗi đàn ông đều là nhân vật tiền thế. Nếu cô thể bấu víu một trong họ, chẳng khác nào từ tro tàn bay lên phượng hoàng. Quan trọng nhất là cô sẽ cần hầu hạ Lưu Khiết Lan nữa. Lưu Linh Linh tự tin sắc của , chỉ cần cơ hội, cô sẽ khiến mấy đàn ông xiêu lòng.

 

Lưu Khiết Lan do dự:

“Không lắm .”

 

“Sao ?” Lưu Linh Linh cố thuyết phục: “Chúng chỉ qua chào hỏi thôi mà. Dù chị cũng quen họ, đúng ?”

 

Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Khiết Lan gật đầu:

“Được , thôi.”

 

Hai sải bước đến gần nhóm của Tiêu Linh Vũ.

 

Lưu Khiết Lan dừng chỗ nướng thịt của Cố Tử Dạ, mỉm nhẹ nhàng, cất tiếng chào:

“Tiền thiếu gia, Trịnh thiếu gia, chủ tịch Viên, tổng giám đốc Cố, thật trùng hợp gặp các ở đây.”

 

Nghe tiếng gọi, bốn đàn ông đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc. Chính Trịnh Hải Dương là nhận , lịch sự:

“Ồ, thì là Lưu tiểu thư! Dạo cục trưởng Lưu vẫn khỏe chứ?”

 

Lời của là chào hỏi, khéo léo nhắc nhở phận của phụ nữ mặt.

 

Trong huyện tuy cũng vài họ Lưu, nhưng chỉ một vị cục trưởng con gái lớn tuổi như , chính là cục trưởng Lưu của cục liên hiệp.

 

Những còn chỉ gật đầu hời hợt:

“À, chào cô.”

Rồi họ tiếp tục công việc nướng thịt.

 

Lưu Linh Linh hài lòng với phản ứng thờ ơ . Cô bèn cố gắng dùng giọng mềm mại, ngọt như mật để thu hút sự chú ý:

“Bọn em thả diều ở bên , thấy các ở đây nên qua chào hỏi một chút!”

 

Giọng uyển chuyển, pha chút nũng nịu vốn là vũ khí khiến nhiều đàn ông ngả nghiêng, nhưng bốn chẳng thèm để tâm, vẫn thản nhiên việc của . Lưu Linh Linh giận hổ, nhưng dám lộ ngoài.

 

nhanh trí đổi giọng, cố ý lớn hơn:

“Chị Lan Lan, chị chị đói ? Chúng tìm chỗ mua chút gì ăn !”

 

Câu rõ ràng là gợi ý để nhóm đàn ông mời họ cùng tham gia, một cơ hội thể hiện sự ga lăng.

 

 

phản ứng, Trịnh Hải Dương nhướng mày, khóe môi cong lên đầy mỉa mai:

“Lưu tiểu thư đói ? Vậy thì mau mua đồ ăn , chúc cô may mắn!”

 

Lưu Linh Linh: “…”

Lưu Khiết Lan: “…”

 

Cái gì ? Anh mời mà ngược còn đuổi khéo bọn ?

 

Người lòng tự trọng chắc chắn sẽ bỏ để giữ thể diện. Gương mặt Lưu Khiết Lan đỏ bừng, cô vốn định xoay rời , nhưng Lưu Linh Linh kéo , hiệu bằng ánh mắt:

Chị Lan Lan, chị vẫn còn theo đuổi con trai phó huyện trưởng Tiền mà, thể bỏ cuộc lúc ?

 

Thấy đối phương cho chút thể diện nào, Lưu Linh Linh đành liều, dày mặt tươi:

“Trịnh thiếu gia, chị Lan Lan và em đúng là đói thật. Tổng giám đốc Cố, chủ tịch Viên, hai thể chia cho bọn em vài xiên ?”

 

Nhìn thấy Trịnh Hải Dương hề động lòng, cô lập tức chuyển mục tiêu sang Cố Tử Dạ và Viên Hiên Hạo.

Mục tiêu ban đầu của cô vốn là Tiền Nhất Phàm, nhưng vì Lưu Khiết Lan cũng đang để mắt tới , nên cô chỉ tạm thời né , chờ thời cơ thích hợp mới tay lưng.

 

Còn bây giờ, Cố Tử Dạ và Viên Hiên Hạo đều là con mồi lý tưởng.

 

Hai đàn ông lập tức nhíu mày, đưa mắt , trong ánh chút khinh miệt.

 

nghĩ bọn là loại nào? Cứ tưởng vài câu ngọt ngào là thể dụ ? Nực thật.

 

Họ vốn định mặc kệ, nhưng cô gái cứ lải nhải ngừng, khiến ai cũng thấy phiền.

 

Cuối cùng, Cố Tử Dạ liếc qua Lưu Linh Linh sang Lưu Khiết Lan, giọng lạnh nhạt:

“Lưu tiểu thư, vị tiểu thư bên cạnh cô là ai ? Sao cô nhiều thế? Cứ vo ve bên tai như con ruồi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-137-tiec-nuong-ngoai-troi-2.html.]

 

Lưu Linh Linh đang mừng thầm vì tưởng thu hút sự chú ý, nào ngờ câu tiếp theo khiến mặt cô tái mét.

 

vốn cho rằng Cố Tử Dạ và Viên Hiên Hạo sẽ dễ tiếp cận hơn Trịnh Hải Dương, nhưng giờ cô mới nhận , miệng họ còn sắc bén hơn cả dao.

 

Đâu là quý ông, mà là mấy con d.a.o bọc nhung thì đúng hơn!

 

Tuy nhiên, Lưu Linh Linh là kinh nghiệm đối phó với những gã đàn ông kiêu ngạo và quyền thế.

chịu nhục đến mức nào, cô vẫn thể nhẫn nhịn. Bởi cô tin rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu, đám đàn ông sớm muộn gì cũng sẽ si mê cô đến cuồng dại. Đến lúc đó, cô sẽ giẫm nát họ chân, bắt họ ngoan ngoãn dâng tiền bạc cho .

 

từng như thế với năm đàn ông đây.

 

Ban đầu, cả năm đều tỏ lạnh nhạt, hờ hững với cô , nhưng cuối cùng tất cả đều sắc cùng giọng ngọt ngào của cô quyến rũ đến mê . Đến giờ họ vẫn còn níu kéo, lóc đòi .

Lưu Linh Linh thủ đoạn, trí óc, sự kiên nhẫn. So với cô , Lưu Khiết Lan rõ ràng yếu thế hơn nhiều.

 

Khi Cố Tử Dạ , Lưu Khiết Lan cũng cảm thấy x.úc p.hạ.m nặng nề, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

Cô vốn là con gái của cục trưởng cục liên hiệp quản lý, phận tầm thường, mà bây giờ khác mỉa mai trắng trợn như thế, Cố Tử Dạ quả thật quá đáng, quá nể mặt!

 

Lưu Linh Linh tức giận :

“Cố Tử Dạ, thể bạn như chứ? Thật ga lăng chút nào, thấy bạn sắp ? Là tổng giám đốc của một khách sạn lớn mà bắt nạt một cô gái yếu đuối thế , thấy hổ ?”

 

Lưu Linh Linh hôm nay mặc váy xanh lục nhạt, tóc dài uốn lượn sóng, làn da trắng mịn, dung mạo tuy quá xuất sắc nhưng cũng thuộc dạng ưa . Thêm chút trang điểm, cô trở nên duyên dáng, trong sáng, giọng ngọt ngào dễ , thứ giọng thể khiến đàn ông mềm lòng.

 

Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, ánh mắt ướt át như sắp , trông khác gì chú thỏ nhỏ đáng thương khiến chỉ che chở.

 

tám đàn ông mặt ở đó đều ngơ, ai thèm tỏ vẻ thương hại. Ngược , màn diễn xuất thu hút sự chú ý của mấy gã đàn ông khác ở khu cắm trại gần đó.

 

Một gã thấp , mặt đầy mụn, hùng hổ bước đến, chỉ tay Cố Tử Dạ mà quát:

“Anh còn là đàn ông hả? Sao bắt nạt con gái như ?”

 

Nói , sang an ủi Lưu Linh Linh, giọng lả lơi:

“Em gái , đừng buồn nữa. Cái tên đó thương em, nhưng đây thì . Theo nhé, sẽ chăm sóc cho em.”

 

Nói xong, còn định nắm lấy bàn tay thon dài của cô .

 

Da mịn thế … đúng là khiến c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt!

 

Lưu Linh Linh cúi đầu, cố giấu vẻ ghê tởm trong mắt. Cô nuốt cơn buồn nôn xuống, nhẹ nhàng rút tay về, giọng mềm yếu:

“Cảm ơn .”

 

Sau đó cô sang Lưu Khiết Lan, vẻ mặt vô tội, yếu đuối, đầy tủi .

 

Cố Tử Dạ đảo mắt ngán ngẩm, lạnh nhạt :

“Được , ơn mang cái vở bi kịch của cô chỗ khác, đừng phá hỏng buổi tiệc của chúng .”

 

Anh chút thương hại nào cho kiểu bạch liên hoa như thế.

 

“Tránh !” lúc đó, Viên Hiên Hạo bước đến, tay còn ôm mớ hành lá và bắp cải, cau mày :

“Hai đây ? Cản đường quá!”

 

Gã mặt mụn: “…”

Lưu Khiết Lan: “…”

Lưu Linh Linh: “…”

 

Đám đàn ông … thật sự khiến tức phát điên!

 

Lưu Khiết Lan đỏ mặt hổ. Cô vốn lên tiếng bênh bạn, nào ngờ cho mất hết thể diện. Không thể ở thêm nữa, cô sang nhỏ:

“Linh Linh, thôi!”

 

, phận của cô cũng bằng mấy , ở chỉ thêm bẽ mặt.

 

Lưu Linh Linh thì cam lòng thua cuộc. Từ đến nay, đàn ông nào mà cô thể mê hoặc . Huống hồ mấy giàu , thế lực, bảo cô từ bỏ ư? Không đời nào!

 

Trong đầu cô , đám đàn ông chẳng qua chú ý đến cô , chỉ thấy Lưu Khiết Lan thôi. Nếu họ thật sự để tâm đến cô thì chắc chắn sẽ còn lạnh nhạt như .

Tửu Lâu Của Dạ

 

Rõ ràng Lưu Khiết Lan mới là kéo chân cô xuống!

 

đảo mắt suy tính. Muốn thu hút sự chú ý, cô đổi chiến lược.

Ánh mắt Lưu Linh Linh vô tình dừng ở đám thanh niên trẻ đang vây quanh Tiêu Linh Vũ.

 

Tuy nhiên, nếu cô chạy đến đó ngay bây giờ thì quá lộ liễu. Cô cần một bia đỡ đạn và ai thích hợp hơn chị Lan Lan của cô chứ?

 

Lưu Linh Linh nắm lấy tay Lưu Khiết Lan, mỉm dịu dàng:

“Được , chúng thôi!”

 

Loading...