Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 134: Dãy Nhà Kính

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:15:33
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Vương Chí Dân đến nhận phần hàng ngày của , Tiêu Linh Vũ liền bắt xe buýt rời khỏi thị trấn. Lúc cô về đến thôn Đào Nguyên thì cũng tám giờ sáng.

 

“Chị họ!” Tiêu Tiểu Hối đang vội đến trường thì bắt gặp cô: “Chị về !”

 

!” Linh Vũ mỉm đáp.

 

“Chị ơi, hai bạn của chị tới đây hôm đó, họ đến từ thành phố lớn, còn lái chiếc xe xịn lắm!” Tiểu Hối , ánh mắt sáng rực: “Bọn em còn trèo lên xe chơi nữa, vui lắm luôn!”

 

Linh Vũ khó hiểu:

“Bạn chị từ thành phố lớn?” 

bạn nào ở thành phố lớn. Bạn bè cô quen gần đây đều ở huyện Hưng Âm, mà cũng chỉ mới quen vài ngày. Với , nếu là bạn cô thật, họ hẳn gọi điện khi đến chứ?

 

Cô cau mày hỏi:

“Tiểu Hối, họ là từ thành phố nào ?”

 

“Thành phố Z đó ạ!” Tiểu Hối đáp nhanh.

 

Trái tim Linh Vũ khẽ giật . Người duy nhất cô quen ở thành phố Z, giàu như thế chỉ Nhan Tư Minh.

Chẳng lẽ theo đến tận đây ?

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

“Vậy giờ họ ?”

 

“Họ !” Tiểu Hối , đầu tiếng gọi của bạn bè: “Chị ơi, em chuyện với chị nữa , Tiểu Manh Tử với Tiểu Hắc đang đợi em, bọn em học!”

 

Từ xa, mấy đứa trẻ khác gọi to:

“Tiểu Lươn, mau lên! Chậm nữa là cô giáo phạt đấy!”

 

“Biết , tới liền!” Tiểu Hối đáp vọng , sang Linh Vũ : “Tạm biệt chị nhé!”

 

“Đi đường cẩn thận!” Linh Vũ dặn.

 

“Vâng ạ!” Thằng bé hớn hở chạy .

 

Đợi bọn nhỏ khuất, Linh Vũ mới thấy lòng bình tĩnh . Cô thong thả bước về nhà.

 

Vừa đến nơi, cô thấy cổng sân đóng kín. Linh Vũ đoán ba chắc đồng. Giờ đang là mùa gieo hạt, mà cô còn nhận thầu tận mười bảy mẫu ruộng nên ai nấy đều bận rộn cả.

 

Cô lấy chìa khóa mở cửa, thẳng vườn. Kéo tấm bạt nhựa , một luồng xanh mướt liền đập mắt, những mầm non nhỏ nhắn, tươi như đang mỉm chào đón. Đất vẫn còn ẩm, chắc Tiêu tưới nước xong lâu.

 

Trước đây Tiêu Linh Vũ từng trồng dâu tây, nên thứ duy nhất cô thể trông cậy là nguồn nước suối thần kỳ. May , hiệu quả của nó thật đáng kinh ngạc, chỉ cần tưới một là cây bén rễ, đ.â.m chồi ngay. Cô còn nhận cả cỏ dại mọc xen giữa cũng khỏe lạ thường.

 

Linh Vũ cẩn thận vén bạt cho cây non đón nắng, đó dọc luống nhổ cỏ. Cứ thế, buổi sáng trôi qua lúc nào chẳng .

 

Đến mười một giờ, cô nhà chuẩn cơm trưa. Cô thuê gần ba mươi trong thôn giúp dựng nhà kính, nhưng bữa ăn hôm nay chỉ cần nấu cho gia đình và nhà chú. Hôm nay là thứ sáu, Linh Vũ chợt nghĩ em trai về nhà .

 

Khi Tiêu về tới nơi, thấy cổng sân mở và mùi thơm đồ ăn tỏa , bà liền con gái về.

 

“Tiểu Vũ con về khi nào ?” Bà đặt cuốc góc tường, rửa tay.

 

Linh Vũ đang nhặt rau cải thì ngẩng đầu :

“Mẹ, về !”

 

Mẹ cô bật :

“Mẹ ngờ con về sớm thế, còn nấu sẵn vài món . Phần còn để , con gọi ba với chú con về ăn cơm .”

 

“Vâng ạ! Mẹ ơi, con rửa cải với đậu xong , xào nhé.”

 

“Được .” Mẹ Tiêu đeo tạp dề : “Con mau gọi ba về ăn cơm !”

 

“À, ba ở ạ?”

 

“Trên sườn núi , đang dựng nhà kính đó.”

 

“Vậy con ngay đây!”

 

Khi Linh Vũ đến nơi, cô thấy ba Tiêu đang cùng lắp khung nhà kính.

 

“Ba, chú! Ăn cơm thôi ạ!”

 

Mọi ngẩng lên, thấy Linh Vũ đều vui mừng:

“Ồ, Linh Vũ về !”

 

hỏi đùa:

“Linh Vũ, con xem mấy dãy nhà kính ?”

 

Linh Vũ mỉm :

“Trông lắm ạ. chuyện kỹ thuật thì hỏi chú con mới đúng, chú là chuyên gia cơ mà.”

 

Tiêu Minh Dương ha hả:

“Không chú trông chừng thì cái khung vững nổi! Nếu đạt tiêu chuẩn của con, chú tháo cho bằng !”

Tất nhiên câu cuối cùng chỉ là đùa.

 

Mọi cũng rộ lên:

“Ha ha, Minh Dương ở đây, nhà kính của Linh Vũ chắc chắn thể hỏng !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-134-day-nha-kinh.html.]

đó, yên tâm !”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Trong mấy ngày qua, Tiêu Minh Dương giám sát việc dựng nhà kính vô cùng nghiêm ngặt. Hễ chỗ nào đạt yêu cầu là ông bắt đội thợ tháo ngay. Tuy đám than vãn đôi chút, nhưng nhận tiền công thì đành cho hồn.

 

Tiêu Linh Vũ dãy nhà kính kiên cố mặt, mỉm :

“Mọi vất vả .”

 

Một trong nhóm đáp:

“Bọn chú trả công mà! Linh Vũ, dâu chín nhớ chia cho ăn thử với nhé!”

Dĩ nhiên câu đó nửa đùa nửa thật.

 

Dâu tây là loại quả đắt đỏ, giá tận 40 tệ một cân, nông dân trong vùng gì dám mua. Nếu Linh Vũ thật sự trồng , đều mong nếm thử một miếng cũng vui.

 

“Đương nhiên ! Nếu vụ thành công, cháu nhất định sẽ để nếm thử.” Linh Vũ .

 

keo kiệt, cô hiểu rằng dâu tây là loại quả xa xỉ đối với dân quê. Nếu trồng thành công, cô sẽ biếu ăn thử, đó bán với giá chăng hơn. Đó mới là cách ăn bền lâu.

 

một vòng quanh khu đất, nhận dãy nhà kính dựng chắc chắn. Ba mươi việc liên tục, dựng xong phần khung bao phủ mười mẫu đất. Giờ họ chỉ còn thiện những công đoạn cuối cùng như nhổ cỏ, dọn mặt đất. Thím cùng mấy phụ nữ khác cũng đào rãnh thoát nước theo hướng dẫn của Linh Vũ.

 

Bây giờ cô chỉ cần chuyển cây dâu giống trồng. Ngoài , cô còn định gieo thêm lạc và đậu tương.

 

“Hả? Cháu định trồng lạc với đậu tương?” Lưu Xuân Kiều ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì nhà kính gì, chẳng tốn kém lắm ?”

 

Lạc và đậu tương vốn là cây chịu khắc nghiệt, chỉ cần bón phân, tưới nước là sinh trưởng . Dựng nhà kính cho chúng thì đúng là lãng phí.

 

Linh Vũ chớp mắt , :

“Thím , thật cháu theo phương pháp trồng trọt khoa học mà bạn cháu dạy. Tạm thời còn là bí quyết, nên cháu trong nhà kính cho an hơn ạ.”

 

Thím tư bán tín bán nghi:

“Thật chứ?”

Bà vốn là quê mùa, chỉ quen cách truyền thống, nhưng nghĩ , Linh Vũ từng học đại học còn việc ở thành phố lớn, nên chuyện cô kỹ thuật mới cũng chẳng gì lạ.

 

Cả nhóm cùng về tới nhà họ Tiêu, Tiêu dọn sẵn cơm canh chờ. Trong bữa ăn, tiếp tục chuyện khi nãy.

 

“Nếu …” Lưu Xuân Kiều gật đầu: “Con cần hạt giống lạc với đậu tương đúng ? Nhà thím còn mười cân, nếu cần thì lấy mà dùng.”

 

 Ba Tiêu cũng :

“Nhà còn chừng mười cân nữa, nhưng cộng cũng chỉ đủ trồng tới một mẫu đất.”

 

“Hay là hỏi thêm trong thôn xem ai thừa ?” Lưu Xuân Kiều gợi ý.

 

Linh Vũ lắc đầu:

“Thím, cần ạ. Con tính lát nữa lên thị trấn mua thêm giống luôn, tiện thể tìm xem hạt giống thanh long .”

 

Mẹ Tiêu nhíu mày:

“Tiểu Vũ, con mới từ thị trấn về mà giờ nữa ? Không mệt ?”

 

Linh Vũ mỉm :

“Không !” Rồi cô nhớ còn tin vui: “À đúng , con mua xe đó!”

 

“Cái gì?” Cả nhà đồng loạt kêu lên, như một quả b.o.m nổ giữa phòng: “Con… mua xe á?”

 

“Vâng ạ!” Tiêu Linh Vũ mỉm giải thích: “Sau con sẽ thường xuyên giữa thôn Đào Nguyên và thị trấn, xe sẽ tiện hơn nhiều.”

 

mà Tiểu Vũ, con lái xe ?” Ba Tiêu lo lắng hỏi.

 

“Con chứ, ba.” Linh Vũ đáp: “Khi còn việc ở thành phố Z, con tranh thủ thi bằng lái trong thời gian rảnh .”

 

“Vậy con mua xe mới xe cũ?” Chú hỏi thêm.

 

“Xe mới ạ!”

 

“Bao nhiêu tiền ?”

 

“Bảy vạn tệ.”

 

“Đắt thế cơ !” Thím tin nổi, mắt tròn xoe.

 

“Bảy vạn tệ?” Mẹ Tiêu cau mày, giọng đầy lo lắng: “Tiểu Vũ, con lấy nhiều tiền như ?”

Bà là giữ sổ chi tiêu trong nhà, rõ tiền thuê đất, dựng nhà kính, thuê tốn ba bốn vạn . Làm gì còn dư nhiều như thế để mua xe nữa.

 

“Tiểu Vũ, con đủ tiền ?” Lưu Xuân Kiều vội : “Nếu đủ, nhà chú con còn chút tiền tiết kiệm, thể cho con mượn.”

 

đấy, Tiểu Vũ.” Chú Tiêu gật đầu: “Cần bao nhiêu cứ , đừng khách sáo.”

 

Linh Vũ lắc đầu, mỉm :

“Con cảm ơn chú thím. cần ạ, con chỉ trả hai ngàn tệ mỗi tháng thôi.”

 

“Hai ngàn tệ?” Cả nhà ngạc nhiên: “ con xe bảy vạn mà? Sao còn hai ngàn tệ? Tiểu Vũ, rốt cuộc là thế nào ?”

 

Họ rằng mua xe cũng thể trả góp, cứ tưởng trả một bộ mới mang xe về nhà.

 

 

 

 

Loading...