Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 133: Mua Xe
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:15:06
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Linh Vũ cần cung cấp rau củ cho khách sạn nhà họ Cố mỗi ngày, nhưng cô thể ở thị trấn huyện mãi . Cô nghĩ đến việc thuê xe giữa trấn Hưng An và huyện Hưng Âm, nhưng chi phí quá cao khiến cô do dự.
Nếu một chiếc xe riêng, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khi còn ở thành phố Z, cô lấy bằng lái vì công ty cấp cho xe riêng, nên việc lái xe với cô thành vấn đề. Tuy nhiên, giá xe thì quá đắt, dù hiện giờ cô chút tiền tiết kiệm vẫn đủ để mua một chiếc mới.
“Phải đây?” Tiêu Linh Vũ trầm ngâm. “Không xe thì thật bất tiện… Xem khoản đầu tư là cần thiết.”
Tửu Lâu Của Dạ
Nếu xe mới quá đắt, cô thể cân nhắc mua xe cũ. Một chiếc xe tầm 25.000 tệ cũng tạm , nhưng vấn đề là cô chỉ lái, chứ cách chọn xe thẩm định xe, lỡ lừa thì thật khổ.
Ở huyện, cô quen mà lái xe chỉ Giang Đào và nhóm bạn của Cố Tử Dạ, nhưng cô ngại nhờ họ giúp.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tiêu Linh Vũ quyết định tự đến cửa hàng xe cũ xem thử.
Cô đến đại lý xe Đằng Phi, nơi buôn bán xe lớn nhất huyện Hưng Âm, chuyên cả xe mới lẫn xe cũ.
“Xin chào, cô cần giúp gì ạ?” Một nhân viên bán hàng bước khi thấy cô cửa.
“ xem xe cũ.” Tiêu Linh Vũ thẳng.
“Vâng, ngân sách của cô là bao nhiêu?”
“Khoảng từ 20.000 đến 30.000 tệ.”
“Được , mời cô theo !”
…
Trong văn phòng đại lý xe Đằng Phi, Trịnh Hải Dương, Viên Hiên Hạo và Tiền Nhất Phàm đang tán gẫu.
“Nghe Tử Dạ nhận điện thoại của chú, giọng ông vẻ lo lắng. Có chuyện gì ?” Tiền Nhất Phàm nhíu mày. “Hay là chúng qua đó xem?”
Trịnh Hải Dương : “Còn chuyện gì nữa ngoài chuyện hôn nhân của Tử Dạ chứ?”
“Hả?” Tiền Nhất Phàm ngạc nhiên.
Trịnh Hải Dương nhếch môi: “Cậu nhận ? Hôm đó khi Tử Dạ đưa Tiêu Linh Vũ phòng riêng, chúng ai cũng tưởng cô là bạn gái của . Hôm đó mấy vị khách khác ở đó, thể nào cũng báo với chú của Cố Tử Dạ. Giờ thì tra hỏi là cái chắc.”
“Thì là !” Tiền Nhất Phàm gật đầu. Rồi sang hỏi: “Viên Hạo, đang gì thế?”
Viên Hiên Hạo khẽ cau mày, đáp: “ hình như thấy Tiêu Linh Vũ.”
“Gì cơ? Tiêu Linh Vũ?” Tiền Nhất Phàm cũng ngoài theo hướng chỉ, nhưng chẳng thấy gì. “Cậu chắc chứ?”
“ thấy rõ mà, đúng là cô !” Trịnh Hải Dương , vì từ chỗ thể thấy Tiêu Linh Vũ đang xem xe.
“Cô đến đây mua xe hả?” Tiền Nhất Phàm bật dậy để rõ hơn. “Hình như đúng , nhưng xem xe cũ?”
“Đi, xem thử!” Viên Hiên Hạo .
“Được!” Hai đồng thanh hưởng ứng.
Cả ba đều ấn tượng với Tiêu Linh Vũ, nhưng theo hướng tình cảm. Họ chỉ thấy cô là đáng quý, đáng kết bạn. Hơn nữa, cô từng giúp đỡ Cố Tử Dạ trong lúc khó khăn, họ càng thêm kính trọng.
Khi nhân viên bán hàng đang giới thiệu xe cho Tiêu Linh Vũ, cô gọi tên :
“Linh Vũ!”
Nhân viên lập tức nhận ba mới đến, liền cung kính chào:
“Chủ tịch Viên, Trịnh thiếu gia, Tiền thiếu gia!”
Viên Hiên Hạo : “Cậu ngoài , để phục vụ vị khách .”
Nhân viên thoáng do dự, nếu thì sẽ mất tiền hoa hồng, nhưng Viên Hiên Hạo tiếp: “Yên tâm, giao dịch vẫn tính cho .”
Nghe , nhân viên lập tức vui mừng: “Vâng, cảm ơn chủ tịch, việc khác đây.”
Sau khi rời , Tiêu Linh Vũ mỉm : “Thật trùng hợp nhỉ.”
Trịnh Hải Dương ha hả: “Linh Vũ, cô thấy , hôm nay đúng là duyên, mới sáng gặp giờ gặp nữa.”
Tiêu Linh Vũ khẽ . Thật , khi đến đây, cô định gọi cho họ nhờ tư vấn nhưng ngại, ngờ kịp gọi, họ tự xuất hiện. Cô thầm nghĩ vận may của dạo thật , lẽ là ông trời đang bù đắp cho cô, hoặc cho Tiểu Đồng.
Tiền Nhất Phàm hỏi: “Linh Vũ, cô định mua xe ?”
“Vâng, cần một chiếc xe.” Cô gật đầu.
“ xem xe cũ?” Trịnh Hải Dương nhíu mày.
Tiêu Linh Vũ thành thật đáp: “Hiện tại chỉ đủ tiền mua xe cũ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-133-mua-xe.html.]
Viên Hiên Hạo suy nghĩ : “Giống như mua nhà, xe cũng thể trả góp mà. khuyên cô nên mua xe mới, vài mẫu chỉ cần trả thấp.”
Trịnh Hải Dương cũng gật đầu: “ đó, Linh Vũ, mua xe mới vẫn hơn xe cũ.”
Thông thường, ngoài những chuyện bên trong ngành xe cũ, nhưng Viên Hiên Hạo - chủ tịch đại lý - thì rõ. Họ là bạn của Cố Tử Dạ, nên để cô chịu thiệt.
Tiêu Linh Vũ sững , đúng , cô quên mất chuyện trả góp cơ chứ?
Ở tương lai, những món lớn như nhà xe đều trả góp là chuyện bình thường. Có lẽ cô quá vội nên nghĩ .
“Vậy thì phiền chủ tịch Viên giới thiệu giúp vài mẫu .” Cô , mỉm . “Tầm 100.000 tệ là . Mua trả góp cũng lượng sức, xe đó là , quá sang mà cũng tệ.”
Tất nhiên, đối với dân nông thôn, 100.000 tệ là một con lớn, nhưng với Tiêu Linh Vũ, mức giá vẫn trong khả năng chấp nhận .
“Linh Vũ, yên tâm . Đằng Phi là công ty của chủ tịch Viên, nhất định sẽ cho cô mức giá ưu đãi nhất.” Trịnh Hải Dương .
Tiền Nhất Phàm cũng gật đầu phụ họa:
“ , chủ tịch Viên giúp, cô cần lo gì .”
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Vậy thì cảm ơn chủ tịch Viên nhé.”
Cô hiểu rõ bạn bè của Cố Tử Dạ đều xuất tầm thường, thể quen họ cũng là một sự may mắn.
Viên Hiên Hạo dẫn Tiêu Linh Vũ xem qua vài mẫu xe. Cuối cùng, cô chọn một chiếc SUV màu bạc ánh trắng, giá gốc là 108.000 tệ. Tuy nhiên, Viên Hiên Hạo cho cô một khoản ưu đãi lớn tới 40.000 tệ, nên giá cuối cùng chỉ còn 68.000 tệ.
Cô đăng ký chương trình trả góp trong ba năm, mỗi tháng trả 2.000 tệ.
Có chiếc xe, Tiêu Linh Vũ sẽ còn tốn quá nhiều thời gian cho việc di chuyển và vận chuyển hàng nữa. Tuy nhiên, vì quyết định mua xe khá đột ngột nên hôm nay cô mang theo bằng lái. Cô đành để xe đại lý, đợi khi mang đủ giấy tờ thì sẽ đến nhận xe .
Lúc , Cố Tử Dạ đang vội vàng chạy đến văn phòng của Cố Như Phong.
“Chú, chú gọi con gấp như , chuyện gì xảy ?” Cố Tử Dạ hỏi, bước thấy vẻ mặt nghiêm nghị của đối phương.
Cố Như Phong trả lời ngay, ánh mắt ông dán chặt về phía cửa, dường như đang chờ ai đó bước , nhưng đợi mãi chẳng thấy ai, ông nhịn bật dậy ngoài:
“Con bé ?”
Cố Tử Dạ ngạc nhiên:
“Chú đang ai ạ?”
Vừa chú gọi về gấp gáp như chuyện lớn, mà giờ hỏi chuyện kỳ lạ thế .
Cố Như Phong cau mày, giọng đầy trách móc:
“Con còn dám giả vờ ? Cô gái đó, con giấu ở ?”
Cố Tử Dạ càng mơ hồ:
“Chú, chú đang ai? Con giấu ai cơ?”
Cố Như Phong trừng mắt:
“Còn giả ngốc với chú ? Hay là định đợi đến lúc con bé m.a.n.g t.h.a.i mới chịu giới thiệu cho nhà họ Cố hả?”
Cố Tử Dạ thoáng sững , lập tức hiểu . Chắc chắn là do chuyện sáng nay Tiêu Linh Vũ đến khách sạn, khiến mấy bạn của hiểu lầm cô là bạn gái . Có lẽ vài nhân viên trong khách sạn cũng lan truyền tin đó, và cuối cùng đến tai chú .
Anh rõ gia đình họ Cố cực kỳ coi trọng chuyện hôn nhân của con cháu, chỉ cần một lời đồn nhỏ thôi cũng sẽ khiến họ nắm chặt buông. Vậy nên chú mới gọi về gấp như thế .
Hiểu rõ ngọn ngành, Cố Tử Dạ dở dở :
“Chú, chú hiểu lầm . Tiêu Linh Vũ bạn gái con, cô chỉ là bạn bè bình thường và cũng là đối tác ăn thôi.”
“Bạn bình thường? Đối tác ăn?” Cố Như Phong đầy nghi ngờ, ánh mắt soi xét như tìm sơ hở mặt cháu trai.
“Vâng, đúng !” Cố Tử Dạ gật đầu chắc nịch.
“Đối tác ăn là ?” Cố Như Phong vẫn tin.
Cố Tử Dạ liếc ngoài, khẽ đóng cửa , nhỏ:
“Chú, Tiêu Linh Vũ chính là cung cấp rau củ cho khách sạn nhà họ Cố chúng .”
“À…” Cố Như Phong sững , trong mắt ánh lên vẻ thất vọng. Ông còn tưởng đứa cháu trai lớn của nhà họ Cố cuối cùng cũng bạn gái, nào ngờ là hiểu lầm.
Cố Tử Dạ thấy biểu cảm thất vọng mặt chú chỉ bất lực ho khẽ:
“Chú nếu chuyện gì khác, con xin phép ngoài .”
Cố Như Phong trừng mắt, giọng nghiêm khắc:
“Nếu thời gian rảnh rỗi chơi thì lo kiếm cho một cô bạn gái !”
Cố Tử Dạ trợn mắt, đáp liền:
“Còn mấy đứa em trai nữa mà, để tụi nó việc đó ạ!”
Nói xong, sợ chú nổi giận, nhanh chân chuồn khỏi văn phòng.