Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 132: Tìm Được Cửa Hàng
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:14:39
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy nhiên, niềm vui của Trịnh Hải Dương chẳng kéo dài bao lâu, vì Tiêu Linh Vũ liền giải thích:
“ đủ hàng để bán mỗi ngày, nhưng mỗi khi rau dư, bà Tống đều đến mua.”
Tửu Lâu Của Dạ
Trịnh Hải Dương nhíu mày hỏi:
“Cô Tiêu, ý cô là bà ngoại thể về tay vì cô nhiều hàng ?”
Anh cảm thấy chút áy náy cho bà .
Tiêu Linh Vũ vội vàng rõ:
“Không . luôn chừa sẵn một ít cho bà Tống. Nếu hôm nào nhiều rau, sẽ gọi điện báo , để bà đến lấy thật sớm.”
“Tốt quá!” Trịnh Hải Dương thở phào nhẹ nhõm: “Sau sẽ bà mua nhiều hơn một chút, như sẽ đến khách sạn giành đồ ăn với khác nữa!”
Tiêu Linh Vũ chỉ mỉm , đáp.
Lúc Cố Tử Dạ xen :
“Hải Dương, việc cho cô Tiêu thuê cửa hàng đó gặp rắc rối gì ?”
Trịnh Hải Dương lập tức đáp:
“Đương nhiên là . Hợp đồng thuê sẽ hết hạn tháng , sẽ gia hạn nữa mà chuyển sang cho cô Tiêu thuê luôn.”
Tiêu Linh Vũ chút lo lắng:
“Như ?”
Trịnh Hải Dương xua tay :
“Không cả. Bên thuê hiện tại vốn , vi phạm hợp đồng nhiều , nên quyền chấm dứt. Cô đang cần thuê, chẳng đỡ công tìm mới ? Hơn nữa, bà ngoại cho cô thuê nhà, nghĩa là bà thiện cảm với cô. Vì bà và vì cả Cố Tử Dạ, đương nhiên để cửa hàng đó cho cô thuê.”
Anh thêm, giọng mật:
“Cô Tiêu , ngôi nhà cô đang thuê chính là căn nhà ông xây tặng bà khi kết hôn đấy! Đó là quà cưới của ông dành cho bà. Sau , khi cháu trai, hai ông bà mới dọn . Họ thật nỡ rời căn nhà , nhưng cũng bán, chỉ định cho thuê thôi. Vấn đề là họ sợ gặp thuê đáng tin, nên cứ do dự mãi. Bây giờ cô thuê , chứng tỏ bà tin tưởng nhân phẩm của cô.”
Tiêu Linh Vũ chợt nhớ đầu ông bà Tống chuyện khi ký hợp đồng thuê nhà. Cô ngờ căn nhà là quà cưới mà ông Tống xây tặng vợ. Không lạ gì khi hai quý căn nhà đến , đó là biểu tượng của tình yêu và sự gắn bó giữa họ.
Trịnh Hải Dương tiếp:
“Cô Tiêu, cô xem cửa hàng luôn ? Diện tích một trăm mét vuông, nhỏ quá ?”
Tiêu Linh Vũ bật :
“Một trăm mét vuông mà còn nhỏ ? Vậy bao nhiêu mới gọi là lớn?”
Sau đó cô nghiêm túc thêm:
“Diện tích như là đủ . định mở chợ rau, chỉ cần chất lượng hơn lượng là .”
Cố Tử Dạ đề nghị:
“Vậy chúng xem luôn nhé? Cửa hàng ngay trung tâm thành phố. Nếu cô thích, chúng thể xem thêm vài chỗ khác.”
Tiêu Linh Vũ ngập ngừng:
“ bây giờ vẫn đang trong giờ việc, liệu phiền ?”
Trịnh Hải Dương hừ nhẹ:
“Họ nên cảm ơn vì đuổi ngay bây giờ thì đúng hơn! Theo hợp đồng, họ ở đến hết tháng , đó sẽ cho dọn luôn. Cửa hàng là của , hợp đồng sắp hết hạn, quyền tìm thuê hơn.”
“Vậy ” Tiêu Linh Vũ gật đầu: “ xem luôn cũng .”
Đây là bước đầu tiên cô bước con đường kinh doanh, nên cô chuẩn kỹ càng.
Ba rời khỏi khách sạn, họ cơn bão tin đồn đang chờ phía .
“Quản lý Cố! Quản lý Cố!” Một phục vụ hớt hải chạy bếp.
Bếp trưởng Cố Như Phong cau mày quát:
“Tiểu Lâm, ở trong bếp? Mau ngoài việc !”
Tiểu Lâm nở nụ đầy bí ẩn:
“Quản lý Cố, đoán xem thấy gì nào?”
Cố Như Phong khó chịu:
“Cậu nên để ý khách chứ tò mò chuyện ngoài lề!”
Tiểu Lâm nhanh:
“Không ! thấy tổng giám đốc Cố dạo, vui vẻ với một cô gái. Có thể cô là bạn gái của tổng giám đốc đó!”
Cố Như Phong khựng , buông chiếc muôi trong tay xuống, mắt sáng rực lên:
“Cậu gì cơ?!”
Tiểu Lâm lập :
“ là tổng giám đốc Cố đang cùng một cô gái, trông mật.
Cô chắc là bạn gái của .”
Cố Như Phong nghi ngờ hỏi :
“Cậu chắc là nhầm chứ?”
“Phải ạ!” Tiểu Lâm xác nhận chắc nịch: “Tổng giám đốc Cố đưa cô phòng riêng. Trong đó còn Trịnh thiếu gia và mấy bạn của nữa. Bếp trưởng Cố, ông nghĩ xem, tổng giám đốc Cố đang giới thiệu bạn gái của với họ ?”
Sắc mặt Cố Như Phong sa sầm . Ông ngắn gọn:
“Được , việc .”
Tiểu Lâm vẫn chịu thôi, hậm hực :
“Bếp trưởng Cố, tổng giám đốc Cố bạn gái đấy. Ông định xem thử ? Bạn gái của tổng giám đốc xinh, cao ráo, da trắng, khuôn mặt cực kỳ ưa .”
Đôi mắt long lanh khi mơ mộng:
“Nếu mà bạn gái như , chắc hạnh phúc phát điên mất!”
Cố Như Phong lạnh lùng liếc :
“Đáng tiếc là , nên mau việc , bằng tháng trừ tiền thưởng.
Nghe , Tiểu Lâm vội vàng chạy biến ngoài.
Cố Như Phong cầm d.a.o chặt rau cạch cạch, trong lòng tức giận nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-132-tim-duoc-cua-hang.html.]
Cái thằng nhóc Cố Tử Dạ ! Có bạn gái mà với , còn đưa cô mắt bạn bè cả chú ! Không , xem thử mới .
Cả nhà họ Cố đều quan tâm đến chuyện hôn sự của Cố Tử Dạ. Dù cũng 26 tuổi, đến tuổi lập gia đình .
Nếu cô gái thật sự là bạn gái của thằng nhóc, nhất định dẫn cô về gặp gia đình.
Cố Như Phong dặn vài học trò tiếp tục công việc, rời khỏi bếp, thẳng đến phòng riêng của Cố Tử Dạ.
Trên đường, ông gặp một nhân viên phục vụ liền hỏi:
“Tổng giám đốc Cố còn trong phòng riêng ?”
Nhân viên lắc đầu:
“Không ạ, tổng giám đốc ngoài cùng Trịnh thiếu gia và những khác.”
Cố Như Phong hỏi:
“Cậu cùng một cô gái ?”
Người phục vụ gật đầu xác nhận:
“Có ạ.” Rồi thêm: “Bếp trưởng Cố, cô gái đó lắm, trông xứng đôi với tổng giám đốc.”
Khuôn mặt Cố Như Phong càng tối sầm:
“Được , . Mau việc .”
Ông thấy rìa, khi cả khách sạn đều tổng giám đốc bạn gái mà là cùng.
Đợi khi thằng nhóc đó về, tra hỏi cho lẽ mới .
Tiêu Linh Vũ cùng đến cửa hàng của Trịnh Hải Dương ở phố Cứu Sinh.
Hiện tại, cửa hàng đó là một tiệm thời trang. Trong tiệm vẫn khách , buôn bán khá tấp nập. Tiêu Linh Vũ hiểu chủ tiệm chịu trả tiền thuê nhà, lẽ họ nghĩ rằng Trịnh Hải Dương giàu , cần tiền nên định giở trò chiếm lợi.
Bên cạnh cửa hàng là một siêu thị lớn, phía bãi đỗ xe rộng, xung quanh là những khu dân cư cao cấp như Sơn Cư, Tâm Điểm và Phúc An Nhất Cư.
Vị trí như khiến Tiêu Linh Vũ vô cùng hài lòng.
Trịnh Hải Dương hỏi:
“Cô Tiêu, cô thấy thế nào? Vị trí tệ chứ?”
Anh với vẻ tự hào:
“Giá thuê ở đây khá cao, nên chủ hiện tại mới chịu trả. Họ lợi nhuận đủ để bù tiền thuê... nhưng cô xem, khách nườm nượp thế ! Dù cũng sẽ trừ khoản họ nợ tiền đặt cọc, nhưng sẽ chọn thuê kỹ hơn, để lừa nữa!”
Cố Tử Dạ khẽ ho hai tiếng như nhắc nhở:
“Cậu ít thôi, đừng khiến cô hiểu lầm.”
Trịnh Hải Dương lập tức im bặt.
Tiêu Linh Vũ thấy sự trao đổi chớp nhoáng , nhưng cô chỉ mỉm , để bụng.
Cô nhẹ nhàng:
“Trịnh thiếu gia cứ yên tâm, sẽ quỵt tiền thuê. định mở một cửa hàng chuyên bán rau củ và hoa quả hữu cơ. Hơn nữa, hợp tác với khách sạn nhà họ Cố, nên mấy tháng đầu chắc chắn đủ tiền thuê.
Sau khi việc kinh doanh định, sẽ trả đúng hạn mỗi tháng. Dù vị trí thì giá thuê cao cũng là điều hợp lý.”
Thực , theo hiểu của cô, chỉ vài năm nữa giá thuê ở khu sẽ tăng chóng mặt, vì chọn thuê ở đây ngay bây giờ là bước chiến lược.
Trịnh Hải Dương ho nhẹ, ngượng ngùng:
“Cô Tiêu khách sáo quá. Dĩ nhiên tin cô. Bà ngoại tin tưởng cô, cũng . cô là thật thà, giống mấy thuê . À mà, cô đừng gọi là Trịnh thiếu gia xa cách lắm, cứ gọi là Hải Dương thôi.”
Cố Tử Dạ cũng theo:
“ , cô Tiêu, cô thể gọi là Tử Dạ. Dù chúng cũng là bạn , gọi tổng giám đốc Cố lạ lắm.”
“Cô Tiêu, cô thể gọi là Nhất Phàm!”
“Cô Tiêu, cô cũng thể gọi là Viên Hạo!”
Tiêu Linh Vũ ngỡ ngàng sự thiện của họ, nhưng vẫn mỉm gật đầu:
“Được , các cũng đừng gọi là cô Tiêu nữa, cứ gọi là Linh Vũ thôi!”
“Được!” Cả ba đồng thanh đáp, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
Trịnh Hải Dương :
“Linh Vũ, nếu cô thích cửa hàng , sẽ bảo thuê hiện tại chuyển trong tháng , để cô thể sớm nhất thể.”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Được. Khi nào cần ký hợp đồng thì gọi cho nhé.”
“Tất nhiên !” Trịnh Hải Dương lập tức đáp.
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Cảm ơn , Hải Dương.”
Trịnh Hải Dương khoát tay, ngượng ngùng:
“Không, Linh Vũ, là cảm ơn cô mới đúng. Nhờ cô mà giải quyết rắc rối với thuê cũ.
À… mà Linh Vũ, cô thể để dành cho ít rau trong tương lai ? cần nhiều , chỉ một chút để ăn vặt thôi.”
Rau của cô thật sự ngon đến nghiện, vẫn còn nhớ rõ hương vị đó.
Tiêu Linh Vũ bật :
“Không bà Tống cháu trai tham ăn như nhỉ? , sẽ cố gắng để dành một ít cho .”
Sau khi xác định xong chuyện thuê cửa hàng, Tiêu Linh Vũ liền chia tay mấy đàn ông, vì cô còn việc khác .
Sau khi Tiêu Linh Vũ rời , Trịnh Hải Dương cùng đám bạn sang hỏi Cố Tử Dạ:
“Tử Dạ, quen Tiêu Linh Vũ ở ? Còn nữa… cô bạn trai ?”
Cố Tử Dạ lắc đầu đáp:
“ chỉ mới quen cô hai, ba ngày thôi. Còn chuyện cô bạn trai thì rõ, nhưng cô khá với cục trưởng Giang Đào bên sở cảnh sát.”
“Cái gì?!” Trịnh Hải Dương cùng hai bạn sửng sốt kêu lên.