Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 131: Hiểu Lầm
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:14:03
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tiêu Linh Vũ đến cửa khách sạn, Cố Tử Dạ đợi sẵn ở đó.
“Cô Tiêu!” Anh vui mừng gọi, nụ hiện rõ mặt. “Mời cô trong!”
Tiêu Linh Vũ theo Cố Tử Dạ bước phòng riêng. Vừa mở cửa, cô sững , bên trong ba đàn ông trẻ tuổi đang .
Ba đó là Trịnh Hải Dương, Tiền Nhất Phàm và Viên Hiên Hạo.
Khi thấy Cố Tử Dạ dẫn theo một cô gái xinh bước , cả ba đều ngẩn trong giây lát, lập tức trở nên phấn khích.
Trịnh Hải Dương bật dậy khỏi ghế, híp mắt hỏi đầy ẩn ý:
“Tử Dạ, cô gái là ai thế? Bạn gái hả?”
Tiền Nhất Phàm cũng lập tức hùa theo:
“Tử Dạ, từ bao giờ bạn gái mà giấu kỹ thế hả?”
Viên Hiên Hạo bộ giận dỗi:
“Cậu đúng là quá đáng đó, bạn gái mà với em một tiếng! Còn coi bọn là bạn ?”
Ba đồng loạt đẩy Cố Tử Dạ sang một bên, nhiệt tình chào hỏi Tiêu Linh Vũ:
“Chào chị dâu! là Trịnh Hải Dương, em chí cốt của Tử Dạ!”
Vì Cố Tử Dạ lớn tuổi hơn Trịnh Hải Dương nên theo quy củ, Hải Dương lễ phép gọi cô là chị dâu.
“Chào chị dâu! là Tiền Nhất Phàm!”
“Chào chị dâu! là Viên Hiên Hạo!”
Cố Tử Dạ đỏ mặt đến tận mang tai, lắp bắp :
“Mấy … mấy …”
Còn Tiêu Linh Vũ thì chỉ mỉm , hề tỏ khó chịu. Cô khẽ :
“Chào các . lẽ… chút hiểu lầm . bạn gái của tổng giám đốc Cố .”
“Hả?!” Ba đàn ông há hốc miệng.
Họ đồng loạt sang Cố Tử Dạ để xác nhận.
Cố Tử Dạ vẫn đỏ mặt, gãi đầu:
Tửu Lâu Của Dạ
“Cô Tiêu và chỉ là bạn bè bình thường thôi, … mối quan hệ như các nghĩ.”
Ba cảm thấy vô cùng ngượng ngập. Vừa mới tự tin gọi chị dâu rối rít, giờ thì độn thổ.
Trịnh Hải Dương lập tức trừng mắt:
“Tử Dạ! Sao sớm hả?”
Hai cũng phụ họa:
“ đó!”
Cố Tử Dạ lườm bọn họ một cái:
“ còn kịp mở miệng thì các gọi chị dâu ầm lên . Giờ đổ cho ?”
Cả ba lập tức phịch xuống ghế, hổ đến mức dám thẳng Tiêu Linh Vũ.
Trịnh Hải Dương cố gượng :
“Không trách bọn . Bình thường bao giờ cùng phụ nữ ! Tự nhiên hôm nay dẫn theo một cô gái, thì ai mà chẳng nghĩ cô là bạn gái chứ?”
Cố Tử Dạ hừ nhẹ:
“Thôi đủ .”
Rồi sang Tiêu Linh Vũ, giải thích:
“Cô Tiêu, cô đừng để ý. Bọn họ lúc nào cũng thích đùa như .”
Tiêu Linh Vũ khẽ lắc đầu, mỉm :
“Không . hiểu mà, bạn bè thiết thường trêu thôi.”
Cố Tử Dạ nghiêm túc giới thiệu:
“Hải Dương, Diệc Phàm, Hiên Hạo, đây là Tiêu Linh Vũ. Cô Tiêu, đây là ba bạn của , Trịnh Hải Dương, Tiền Nhất Phàm và Viên Hiên Hạo.”
Ba lập tức dậy, chỉnh tề chào:
“Chào Cô Tiêu!”
Cô khẽ gật đầu đáp:
“Chào các .”
Sau đó, cô sang hỏi:
“Tổng giám đốc Cố, cửa hàng ở trung tâm thành phố đang cho thuê, địa chỉ ở ?”
Thực , khi đang định xem chợ cây giống, cô nhận điện thoại của Cố Tử Dạ. Anh tìm một cửa hàng trống ở trung tâm thị trấn và dẫn cô xem.
Lý do Cố Tử Dạ nhiệt tình giúp đỡ như là để tăng thêm thiện cảm và củng cố mối quan hệ hợp tác giữa hai . Chỉ là… những bạn của tưởng sang chuyện khác.
Cố Tử Dạ đáp:
“Số 3, Tòa 5, phố Cứu Sinh.”
Phố Cứu Sinh là trung tâm thương mại sầm uất nhất của thị trấn, lượng qua lớn, nên giá thuê cửa hàng ở đó cũng cao ngất ngưởng.
Trịnh Hải Dương nhíu mày:
“Khoan , đó là cửa hàng của ? Cái cửa hàng đang khiến đau đầu mấy hôm nay đó ?”
Cố Tử Dạ gật đầu:
“ . gọi cô Tiêu đến đây là để gặp trực tiếp đấy.”
Nghe , Trịnh Hải Dương hiểu ngay ý: Cố Tử Dạ giúp đỡ cô gái một chút. Dù hợp đồng thuê cũ cũng sắp hết, mà chủ thuê hiện tại vẫn quyết định tiếp tục . Anh vài vướng mắc nhỏ với bên thuê, nên nhượng cũng chẳng .
Lúc , Trịnh Hải Dương càng thêm chắc chắn rằng Cố Tử Dạ và Tiêu Linh Vũ chỉ là bạn bè bình thường, bởi cả hai đều chuyện khách khí, một là cô Tiêu, một là tổng giám đốc Cố”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-131-hieu-lam.html.]
Tuy nhiên, từ thái độ của Tử Dạ, Trịnh Hải Dương vẫn cảm nhận một điều, lẽ bạn … đang ý theo đuổi cô gái .
Dù thế nào nữa, giúp đỡ cô Tiêu một chút thì cũng là giúp bạn một tay.
Tiêu Linh Vũ thấy khó hiểu. Hôm qua, khi cô tìm cửa hàng cho thuê phù hợp, ở phố Cứu Sinh cửa hàng nào treo bảng cho thuê, nhưng nghĩ , điều đó cũng bình thường, những cửa hàng vẫn còn hợp đồng thuê thì chủ sẽ đăng tin cho thuê sớm, vì thuê hiện tại thể sẽ tiếp tục ký tiếp.
Trịnh Hải Dương :
“Cô Tiêu, hợp đồng thuê cửa hàng của sắp hết hạn , mà thuê hiện tại còn nợ mấy tháng tiền thuê. Nếu cô đang cần, sẽ chấm dứt hợp đồng với họ và cho cô thuê luôn!”
Với Trịnh Hải Dương, ai thuê cửa hàng cũng , để tâm, nhưng vì rõ ràng Cố Tử Dạ đang giúp đỡ và gây thiện cảm với Tiêu Linh Vũ, nên tất nhiên sẽ ưu tiên giúp bạn .
Sau đó, Trịnh Hải Dương nheo mắt, tò mò hỏi với vẻ trêu chọc:
“ mà , Cố Tử Dạ, vẫn rõ quan hệ của với cô Tiêu là gì đấy?”
Ánh mắt ba bạn đều lóe lên vẻ hóng chuyện, còn Cố Tử Dạ thì chỉ thở dài bất lực:
“Cô Tiêu là đối tác ăn của . Cô chính là nhà cung cấp rau mới cho khách sạn.”
Ba trong ngành khách sạn nên cũng lo cạnh tranh lợi ích.
Vừa đến đó, mắt cả ba lập tức sáng rực.
Tiền Nhất Phàm hào hứng :
“Cô Tiêu, cô chính là cung cấp những loại rau ngon tuyệt vời đó ? Có thể bán cho một ít ? Tiền nong thành vấn đề !”
Trịnh Hải Dương và Viên Hiên Hạo cũng lập tức theo:
“ đó! Cô Tiêu, bán cho chúng chút , ?”
Cố Tử Dạ lập tức đổi sắc mặt, bước lên chắn Tiêu Linh Vũ, nghiêm giọng:
“Này, các định gì thế? Định dọa cô bằng cách nhào lên như thế ?”
Rồi sang Tiêu Linh Vũ, giọng dịu :
“Cô Tiêu, xin đừng để ý. Họ chỉ quá khích thôi.”
Tiêu Linh Vũ khẽ mỉm :
“Không , để bụng .”
Cố Tử Dạ thở phào:
“Tốt, mời cô .”
Đối với , Tiêu Linh Vũ chính là thần tài của , nên cư xử thật chu đáo để vận may rời .
“Diệc Phàm, bên !” Cố Tử Dạ đẩy Tiền Nhất Phàm sang sofa bốn chỗ để dành ghế đơn cho cô Tiêu.
Tiêu Linh Vũ xuống, mỉm :
“Tổng giám đốc Cố, bạn bè của thật dễ thương đấy.”
Ở kiếp , cô gần như bạn bè. Những từng thiết dần xa lánh cô, mà nghĩ thì chắc hẳn đều do Trần Nhiên giở trò phía . Cuối cùng, cô chẳng còn ai bên cạnh, gì đến tri kỷ. Nhớ chuyện cũ, cô chỉ che mặt vì hổ, nhưng kiếp , cô quyết tâm đổi tất cả.
Nhìn thấy tình bạn chân thành giữa Cố Tử Dạ và những bạn của , cô thực lòng ngưỡng mộ và điều đó càng khiến cô kết giao thêm những bạn thật sự.
Khi một cô gái xinh , dịu dàng khen dễ thương, ba đàn ông cùng tuổi lập tức đỏ mặt.
Đã lâu họ chẳng lời khen nào như thế.
Trịnh Hải Dương ngượng, nhưng vẫn thành thật :
“Cô Tiêu cũng dễ thương đấy!”
Rồi trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
“Cô Tiêu, thể bán cho chúng một ít rau ? Rau của cô thật sự ngon quá, nhưng chúng thể ngày nào cũng dẫn cả nhà đến khách sạn ăn .”
Tiêu Linh Vũ chỉ mỉm , nhẹ nhàng lắc đầu.
Ba lập tức thất vọng mặt.
Trịnh Hải Dương hỏi giọng buồn rầu:
“Chẳng lẽ rau của cô bán lẻ ? Hay là cô chỉ cung cấp riêng cho khách sạn nhà họ Cố?”
Tiêu Linh Vũ mỉm giải thích:
“Không , chỉ là sản lượng của hạn. chỉ trồng đủ để cung cấp cho khách sạn của tổng giám đốc Cố thôi.”
“Chúng cần nhiều , chỉ một ít thôi cũng .” Trịnh Hải Dương nài nỉ.
“ , chỉ đủ nấu ăn mỗi ngày thôi. Chút xíu cũng ?” Tiền Nhất Phàm và Viên Hiên Hạo cũng phụ họa.
Tiêu Linh Vũ vẫn lắc đầu:
“Xin nhé, lượng rau trồng thật sự ít. Trước khi hợp tác với Tổng Giám đốc Cố, mỗi ngày chỉ bán ba trăm cân. Giờ hợp đồng cung ứng, nên hầu như còn dư nữa.”
Ba càng thất vọng hơn.
Lúc , Cố Tử Dạ lên tiếng:
“Hải Dương, sáng nay khi lấy rau, gặp bà Tống đấy!”
“Hả? Cậu gặp bà ngoại ?” Trịnh Hải Dương ngạc nhiên.
Tiêu Linh Vũ cũng sửng sốt:
“Bà Tống là bà ngoại ? Bà chính là bà chủ nhà thuê trọ đó!”
Cô thoáng suy nghĩ:
Bà Tống vẫn thường mua rau của mà. Chẳng lẽ Hải Dương từng ăn thử? Chắc là . Nếu từng nếm qua, nhận ngay rau của khách sạn nhà họ Cố và của bà ngoại là một .
Lúc , Trịnh Hải Dương cũng nhớ :
“ ! Mấy hôm em họ là bà ngoại gần đây mua loại rau cực kỳ ngon, còn mời sang ăn thử, mà từ chối… Trời ạ, đúng là ngu thật!”
Sau khi than thở xong, hỏi tiếp, giọng tò mò:
“Cô Tiêu, ý cô là bà ngoại đến tận nhà cô mua rau mỗi ngày ?”