Không Gả Lão Đầu, Đích Nữ Hầu Phủ Quay Người Làm Nữ Quan Mê Đồ Đích Tiểu Tâm Can - Chương 124: Mật tín ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:55:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lăng Sương phụ nhân trung niên một lúc lâu, thấy khuôn mặt tiều tụy đầy vết sẹo mơ hồ chút dấu vết quen thuộc.

 

Cuối cùng, Lăng Sương chợt nhớ điều gì đó, nàng đến gần hơn hỏi, “Là cô cô Linh Lung?”

 

Nước mắt của phụ nhân trung niên lập tức trào , nàng vội vàng nắm lấy tay Lăng Sương.

 

“Đại tiểu thư, lão nô… lão nô chính là Linh Lung đây! Là lão phu nhân bảo chạy !”

 

Lăng Sương nắm chặt đôi tay còn thô ráp hơn cả tay , chút dám tin.

 

“Ngươi từ… Thiên Cơ thành chạy ?”

 

Linh Lung gật đầu lia lịa.

 

! Ta từ Thiên Cơ thành chạy !”

 

Lăng Sương chút thể tin nổi, nàng rõ những phiên bang chiếm Thiên Cơ thành quản lý Đại Dũ trong thành nghiêm ngặt đến mức nào.

 

Thiên Cơ thành địa thế hiểm trở, căn bản ai thể trốn thoát khỏi Thiên Cơ thành.

 

Đại chiến cận kề, Lăng Sương thể thận trọng hơn một chút.

 

“Bệ hạ, Soái gia…” Lăng Sương về phía Tiêu Tuyên Đế và Thẩm lão tướng quân.

 

Tiêu Tuyên Đế gì, chỉ về phía Thẩm lão tướng quân.

 

Thẩm lão tướng quân khẽ gật đầu.

 

“Nàng quả thật trốn thoát khỏi Thiên Cơ thành, để che chở cho nàng thoát , hơn hai mươi khác chạy từ một con đường khác, thu hút sự chú ý của phiên bang.

 

Những đó… b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ, nàng mới cơ hội chạy đến bên chúng .”

 

Lăng Sương ngây một lúc lâu, Linh Lung, đột nhiên nắm lấy tay Linh Lung hỏi, “Tổ mẫu vẫn khỏe chứ?

 

Người cứ chờ thêm một chút nữa thôi, chúng nhanh sẽ đoạt hai tòa thành !

 

Người nhanh sẽ thể gặp !”

 

Linh Lung gật đầu lia lịa.

 

“Lão phu nhân… vẫn còn chống đỡ , lão phu nhân dặn đại tiểu thư đừng bất kỳ e ngại nào.

 

Lăng gia bất kể là nam nhi nữ nhi, một khi chiến trường đều là tướng sĩ của Đại Dũ.”

 

Lăng Sương cũng gật đầu lia lịa.

 

“Bệ hạ, Soái gia, tổ mẫu sắp xếp Linh Lung chạy chắc chắn chuyện quan trọng đúng ?

 

--- Không gả lão già, đích nữ Hầu phủ xoay nữ quanLạc lối tiểu tâm can【Hoàn thành + Phiên ngoại】(96) ---

 

Tổ mẫu chúng sắp thu hồi Thiên Cơ thành đúng ?” Lăng Sương vội vàng hỏi.

 

Thẩm lão tướng quân khẽ gật đầu.

 

“Lăng lão tướng quân lời Linh Lung mang , và còn cả vật phẩm mang nữa.

 

Chỉ là vật đó… Linh Lung chỉ ngươi mới thể mở .”

 

Lăng Sương ngẩn , lập tức về phía Linh Lung.

 

Linh Lung xoay , từ nơi gần sát nhất lấy một cây trâm gỗ.

 

Cây trâm gỗ màu đen bóng, dài bằng cánh tay trẻ sơ sinh, trâm chỉ rộng bằng hai ngón tay lớn, chỉ là kiểu trâm phượng vĩ bình thường, nhưng trâm những hoa văn cổ xưa nối tiếp .

 

“Đây là… trâm cài tóc của tổ mẫu!” Lăng Sương nhận ngay lập tức.

 

Linh Lung đưa cây trâm cho Lăng Sương.

 

“Đại tiểu thư, lão phu nhân , những lời đều ở trong cây trâm .

 

Mèo con Kute

Vật trong cây trâm chỉ đại tiểu thư mới thể lấy .”

 

Lăng Sương nhận lấy cây trâm, dường như trở về thời điểm Thiên Cơ thành còn phiên bang chiếm đóng.

 

Khi đó nàng còn nhỏ, chỉ năm sáu tuổi…

 

Thích nhất là quấn quýt bên tổ mẫu, tổ mẫu thi triển Lăng gia thương pháp khiến kẻ địch tiếng sợ mất mật.

 

Còn tổ mẫu, khi thi triển xong một bộ thương pháp, cũng thích bế Lăng Sương lên đùi kể nàng chuyện về Uy Viễn quân.

 

“Tổ mẫu, vì trâm cài tóc của giống những khác?

 

Trâm cài tóc của khác thì bằng vàng hoặc bằng ngọc, trâm cài tóc của tổ mẫu bằng gỗ ?” Lăng Sương mỗi thấy cây trâm gỗ đầu Lăng lão phu nhân đều tò mò hỏi.

 

Lăng lão phu nhân với Lăng Sương.

 

“Đây là do tổ phụ ngươi tặng ! Ngươi đừng coi thường cây trâm , đây là gỗ trâm bì cứng nhất mà thành.

 

Hơn nữa, cây trâm còn cơ quan đấy, năm xưa tổ phụ ngươi cầu xin Trấn Biên công khéo tay nhất Đại Dũ lâu mới .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-ga-lao-dau-dich-nu-hau-phu-quay-nguoi-lam-nu-quan-me-do-dich-tieu-tam-can/chuong-124-mat-tin.html.]

 

Trong cây trâm , thể giấu đồ vật…

 

Ngươi chỗ , xoay thế , xoay hai vòng rưỡi như thế , đó ngược một vòng rưỡi…

 

Nhìn xem, mở ! Tổ phụ ngươi với , là nếu lời gì tiện với khác, thì cứ giấu trong cây trâm .”

 

“Vậy nếu dùng vật gì đó đập cây trâm thì ?”

 

“Ha ha, cả! Cây trâm tính tình ! Nếu theo yêu cầu của nó, thì bên trong cây trâm , còn một cơ quan nhỏ nữa.

 

Kẻ nào mà đập cây trâm , cơ quan nhỏ bên trong sẽ tự động kích hoạt, chảy một ít d.ư.ợ.c thủy, ăn mòn hết thứ bên trong cây trâm.

 

Khi đó cây trâm sẽ độc, kẻ nào chạm kẻ đó c.h.ế.t!

 

Lăng Sương, ngươi cách mở cây trâm chứ?”

 

 

Lăng Sương theo động tác trong ký ức, sờ lên cây trâm xoay vài vòng.

 

Chỉ thấy một tiếng “cạch” nhẹ, phần đuôi phượng của cây trâm tách rời khỏi trâm.

 

Lăng Sương nhẹ nhàng rút , cây trâm liền mở, bên trong quả thật giấu đồ.

 

Hai tờ giấy dầu…

 

Thẩm lão tướng quân lập tức nhận lấy.

 

Hai tờ giấy dầu, một tờ là bản đồ phòng thủ hiện tại của Thiên Cơ thành, một tờ là thư tay của Lăng lão phu nhân.

 

Khi thấy thư của Lăng lão phu nhân, Thẩm lão tướng quân, mà tin con trai ruột t.ử trận truyền đến chỉ đỏ mắt chứ rơi lệ, nay đột nhiên nước mắt tuôn như suối.

 

Ông tay run rẩy tờ giấy tay, cảm thấy nặng như ngàn cân.

 

Sau khi thư một lượt, Thẩm lão tướng quân dâng thư lên mặt Tiêu Tuyên Đế.

 

Nội giám Tiết An Hoa định nhận lấy, thấy Tiêu Tuyên Đế dậy, trực tiếp cầm lấy bức thư từ tay Thẩm lão tướng quân.

 

Đầu thư : “Toàn tộc họ Lăng khấu thỉnh Thánh an…”

 

Đọc xong thư, Tiêu Tuyên Đế vốn luôn bình tĩnh, tự cho rằng thể nắm giữ thứ, cũng đỏ hoe vành mắt.

 

Sau khi xong thư của Lăng lão phu nhân, ngài cũng im lặng lâu.

 

“Bệ hạ, Soái gia…” Lăng Sương chút kinh ngạc.

 

Tổ mẫu rốt cuộc gì mà khiến Bệ hạ và chủ soái xúc động đến .

 

Chẳng lẽ tình hình trong Thiên Cơ thành ?

 

Tiêu Tuyên Đế gì, chỉ đưa bức thư tay Lăng Sương, đó ngài đến bên cửa đại trướng, về phía Thiên Cơ thành xa xôi…

 

Lăng Sương chút nghi hoặc, nhưng vẫn cầm lấy tờ giấy dầu đó cẩn thận lên…

 

“Toàn tộc họ Lăng khấu thỉnh Thánh an!

 

Mạt tướng Lãnh Dực quỳ bái Bệ hạ, chúc Bệ hạ thiên thu đỉnh thịnh, Đại Dũ an ninh cường thịnh.

 

Toàn tộc họ Lăng phụ thánh ân, thể giữ Thiên Cơ thành, khiến Thiên Cơ thành rơi tay phiên bang hơn hai mươi năm…

 

Nay thỉnh Bệ hạ phán quyết, pháo kích Thiên Cơ thành, hỏa pháo Đại Dũ uy lực mạnh mẽ, nhất định thể một chiếm lấy Thiên Cơ thành.

 

Kèm theo bản đồ phòng thủ Thiên Cơ thành.

 

Thiên Cơ thành và Thiên Cư thành liền kề, hạ Thiên Cơ thành mới thể hạ Thiên Cư thành.

 

Phiên bang bố trí trùng trùng cơ quan, chôn giấu lượng lớn t.h.u.ố.c nổ ở khu vực nối liền hai thành…

 

Kính xin Thẩm Soái khi công thành cố gắng đừng pháo kích góc đông bắc, nơi đó chút cốt huyết cuối cùng của bách tính Thiên Cơ thành.

 

Đêm mười hai tháng chín, ba khắc giờ Hợi, lửa sẽ là tín hiệu…

 

Uy Viễn quân chiến vô bất thắng!”

 

Lăng Sương xong thư, ngây một lúc lâu.

 

“Tổ mẫu… Tổ mẫu đây là ý gì?

 

Họ… chúng cứu ?” Lăng Sương chút hoảng loạn.

 

“Lão phu nhân , Thẩm Soái đành lòng, chỉ cần trong Thiên Cơ thành còn bách tính Đại Dũ, ông sẽ thể tay tàn độc với Thiên Cơ thành.

 

Lão phu nhân bảo với Thẩm Soái.

 

Xin Bệ hạ hạ chỉ pháo kích Thiên Cơ thành, chỉ như mới thể giảm thiểu tối đa thương vong của Uy Viễn quân.

 

Thẩm lão phu nhân dùng mạng của Uy Viễn quân để đổi lấy mạng của họ!” Linh Lung xong liền quỳ xuống.

 

 

Loading...