Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:30:15
Lượt xem: 5,048
Kết hôn gần hai năm mới có tin vui, lại thêm đứa bé là huyết mạch thân thuộc, hắn phấn khởi cũng là điều dễ hiểu. Hắn yêu cầu người ta giec gà hầm canh.
May thay, nhà nông bên đường đã quen với những yêu cầu kiểu này từ các quý ông đi đường, tiền trả đầy đủ, họ giec gà rất nhanh, canh hầm cũng rất ngon.
Ta muốn tự mình uống, nhưng hắn nhất quyết đòi bón cho ta, thái độ nghiêm túc đến mức khiến người nhìn mà không khỏi ngại ngùng.
Ngày hôm sau trên đường về, hắn còn chê Ngưu thúc điều khiển xe không tốt, nhất quyết tự mình lái. Kết quả là hắn còn kém xa Ngưu thúc.
Ngưu thúc cả đoạn đường nhịn cười, còn cảm thán rằng Tề Đại thực sự coi trọng thê tử và đứa bé trong bụng.
Cuối cùng, sau một lúc, Tề Đại mới thở dài nói: "Ta hiểu rằng việc mang thai rất vất vả, cũng biết có người sinh con mà mất cả tính mạng, A Mãn vì ta mà sinh con, ta phải đối tốt với nàng."
Trong lòng hắn, trước hết là thê tử, sau đó mới đến hài nhi.
Chúng ta về muộn một ngày khiến phụ mẫu có chút lo lắng. Biết tin ta có thai, gia gia kêu "ối dào" mấy tiếng rồi phá lên cười lớn: "Tốt! Tốt lắm!"
Ban đầu gia gia nói sẽ nghỉ ngơi an dưỡng, không săn b.ắ.n nữa. Nhưng giờ lại tìm kiếm công cụ, mài d.a.o sắc bén, còn lẩm bẩm rằng sẽ săn vài con nai, vài con dê, để sau này nấu sữa dê cho ta uống, sinh con ra cũng có sữa dê để nuôi.
Ông ấy đã nghĩ rất xa.
Phụ mẫu ta cũng rất mừng cho ta, đặc biệt là mẫu thân. Người luôn mong ta có tin vui, giờ lại thấy Tề Đại và gia gia đối xử chu đáo với ta và hài nhi, mẫu thân cười đến nỗi trên mặt thêm mấy nếp nhăn.
"Trong nhà đã có người làm, con chỉ việc an tâm dưỡng thai, tuyệt đối không được vì trong nhà có thức ăn mà ăn uống bừa bãi. Thân thể con nhỏ, Tề Đại thì to lớn, nếu đứa trẻ giống hắn, con mà ăn quá nhiều, đến lúc sinh sẽ khó khăn, chịu khổ vẫn là con đấy."
Mẫu thân tỉ mỉ giảng giải từng điều cần lưu ý khi mang thai, sau đó nói: "Mẫu thân ở gần đây, từ nay mỗi ngày sẽ sang thăm con một lần."
"Thật là may mắn, mẫu thân thật tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khoi-lua-nhan-gian-cham-long-pham/chuong-57.html.]
Mẫu thân véo nhẹ má ta, cười nói: "Ngốc quá, mẫu thân chỉ có mình con là con gái, không tốt với con thì tốt với ai? May mà mấy tẩu tẩu của con vừa mới sinh không lâu, vẫn chưa có thai lại, việc nhà vẫn lo được, mẫu thân sang thăm con cũng không sao."
Điều mà không ai ngờ tới là, Tề Đại lại muốn đón ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta đến ở cùng. Hắn nói ông bà ngoại vui tính, luôn biết cách làm người khác vui vẻ, có ông bà ngoại ở bên, ta dưỡng thai sẽ không cảm thấy vất vả.
Hắn rất ít khi có yêu cầu, một khi đã muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được.
Vì chuyện đón ông bà ngoại, không ai có thể ngăn cản được. Ngày hôm sau, hắn lái xe đi đón ông bà về, còn mời các cữu cữu đến dự tiệc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngoại tổ mẫu ta là người rất vui tính, nói chuyện dí dỏm, vừa đến nhà đã có thể khiến mọi người cười phá lên sau ba câu. Ngoại tổ phụ thì ít nói, nhưng cũng không phiền hà, nếu có việc gì làm thì giúp, nếu không thích làm thì dẫn theo Đại Hắc và con mèo đi dạo quanh nhà, hoặc ra đầu làng ngồi nói chuyện phiếm với các lão nhân trong làng.
Ngoại tổ mẫu thì thích nói chuyện với người khác, mặc trên mình bộ áo mới do Vương thẩm may, bà đi quanh làng một vòng, khiến bao bà lão phải ghen tị, đỏ mắt.
Trong số đó có cả tổ mẫu của ta.
Bà vốn dĩ đã ghen tị khi thấy ta mời ông bà ngoại đến nhà ở, ăn ngon mặc đẹp, lại có người hầu hạ. Giờ ngoại tổ mẫu còn ra khoe khoang, khiến tổ mẫu tức đến đổ bệnh.
Bệnh đến mơ mơ màng màng nhưng nhất quyết không chịu uống thuốc, đại bá không biết làm sao, đành đến tìm phụ thân ta, phụ thân cũng khó xử, lại đến tìm ta để bàn bạc.
Đại bá nhìn ta, giọng điệu có chút khó xử: "A Mãn, đại bá cũng biết yêu cầu này thực sự không nên, nhưng tổ mẫu con bệnh thật rồi. Người ta thường nói con cháu hai bên đều là thịt trong lòng bàn tay, con đi thăm bà một chút, an ủi bà vài câu cũng được."
Ý của đại bá ta hiểu rõ. Đưa tổ mẫu về nhà cũng được, hoặc thỉnh thoảng mang ít đồ qua thăm cũng chẳng sao. Dù thế nào, ta vẫn phải đi chuyến này.
Khi biết chuyện, ngoại tổ mẫu nhếch môi cười: "Ta biết ngay mà, bà ấy lúc nào cũng nhỏ nhen. Thôi thì ta và ngoại tổ phụ con về lại nhà, đỡ làm phiền con."
Ta vội vàng cười đáp: "Bà ơi, bà không thể đi được, nếu bà đi rồi, con sẽ buồn lắm."
Tình cảm giữa cháu và ông bà cách một đời nên thân thương hơn. Ngoại tổ mẫu ta không chỉ có mình ta là cháu gái, nhưng ta là người lấy được chồng tốt nhất, lại thêm Tề Đại hiếu thuận, vì thế bà thiên vị, dành cho ta nhiều tình cảm hơn một chút. Dù có thiên vị, nhưng bà không quá mức, không vượt quá giới hạn.