Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:34:38
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong gian phòng rộng, ánh sáng từ những khung cửa kính lớn đổ khiến bàn ăn sáng rực. Âm thanh của d.a.o nĩa va chạm, tiếng bước chân hầu thoáng qua dần thưa hẳn. Fernando dựa lưng ghế, động tác thản nhiên nhưng khí chất uy nghiêm khiến ai ở gần cũng dè chừng. Chỉ một cái vẫy tay nhẹ, hiệu cho tất cả lùi xuống, cửa khép , khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
“Bây giờ còn ai nữa ,” cất giọng trầm ấm, đều đều nhưng ẩn chứa mệnh lệnh thể từ chối. “Em tháo khăn mà ăn. Nhìn em thế … vướng víu quá.”
Eden im vài nhịp, ánh mắt liếc qua Fernando như dò xét. quả thật chiếc khăn dày cộm khiến thấy nóng bức khó chịu. Cuối cùng, Eden vẫn chậm rãi đưa tay tháo nút, kéo dải vải mềm buông xuống.
Khoảnh khắc , những vết hằn đỏ rực hiện lên rõ mồn một làn da trắng mỏng. Trên nền cổ mảnh khảnh, từng dấu vết như một chuỗi minh chứng, ngang tàng sở hữu. Fernando thấy, ánh mắt khẽ tối , nhưng chẳng hề vì giận dữ. Ngược , một cảm xúc khác dâng lên, ngập tràn: sự trìu mến, khao khát, thậm chí là tự hào.
Hắn ngắm rời, như thể đang chiêm ngưỡng một báu vật do chính tay khắc dấu. Trái tim vốn lạnh lẽo, quen với toan tính, phút chốc mềm . Giọng bật , thấp nhưng ngọt lịm, khác hẳn sự châm chọc thường ngày:
“Chiều nay mua bánh ngọt cho em nhé. Em thích loại nào?”
Eden thoáng sững , đôi mắt mở to vì bất ngờ. nhanh chóng , giọng cố tình lạnh lùng, pha chút hờn dỗi:
“ ăn. chẳng bánh ngọt gì hết.”
Fernando chỉ khẽ , vội tranh luận. Hắn hiểu rõ Eden đang giận, cái giận trẻ con chẳng hề che giấu sự mềm yếu trong mắt. Cái dáng thẳng lưng, môi mím chặt càng khiến cảm thấy yêu thương dâng lên mãnh liệt, đến mức bản cũng ngạc nhiên.
Fernando tựa lưng ghế, nụ thoáng hiện tắt nhanh, chỉ để vẻ thản nhiên thường thấy. Hắn tranh cãi, cũng ép Eden đổi ý ngay lúc đó. Thay , khẽ nghiêng đầu, gọi quản gia đang chờ ngoài cửa . Giọng dửng dưng, nhưng từng chữ rơi xuống như mệnh lệnh thể bàn cãi:
“Chuẩn bánh ngọt. Mang đến phòng khách lớn ba giờ chiều nay.”
Người hầu cúi đầu, vội vàng lui . Eden rõ từng lời, mắt trừng về phía , cắn môi như phản bác, nhưng chẳng gì. Cậu rõ, càng phản ứng thì càng nước, nên chỉ hừ khẽ một tiếng, tiếp tục ăn cho xong phần của .
Sau khi Fernando rời khỏi phòng ăn, bầu khí trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng d.a.o nĩa gõ nhẹ chén đĩa của Eden. Cậu một , ánh mắt lim dim, tay cầm thìa nhưng thỉnh thoảng dừng , liếc chiếc đồng hồ treo tường. Mọi thứ xung quanh dường như im lặng để nhường chỗ cho sự chậm rãi, nhịp nhàng của buổi sáng, chỉ mùi cà phê và bánh mì nướng còn thoang thoảng trong khí.
Chẳng bao lâu, một hầu xuất hiện, khẽ bê khay bánh ngọt phòng. Eden nhíu mày, nghi hoặc, liếc khay hỏi:
“Ủa… nhớ là 3 giờ mới bánh mà, giờ bê luôn ?”
Người hầu chỉ cúi đầu, đáp khẽ: “Dạ, thưa ngài, là lệnh của Ngài Fernando ạ.”
Eden thở dài, nhún vai, vẫn lấy một chiếc bánh đĩa, miệng lẩm bẩm: “Thôi, ăn cũng … dù thì cũng là thứ thích.” Cậu nhai chậm rãi, nhấm nháp quan sát xung quanh, ánh mắt tinh nghịch pha lẫn chút tò mò. Những lát bánh, bơ, socola đầu lưỡi khiến Eden cảm giác ngon miệng ấm áp, nhưng vẫn giấu sự bực dọc nhẹ vì “trêu” lúc nãy.
Eden bước hành lang bữa sáng, ánh sáng từ cửa sổ rọi xuống mắt lóe lên, và lập tức thấy Fernando. Hắn mặc vest áo hoàng gia như . Thay đó là một bộ trang phục tối giản nhưng cực kỳ tinh tế, đúng kiểu old money, sang trọng thoải mái, cho thấy ngay lập tức đây là một hoạt động riêng tư chứ nghi thức nhà nước.
Chiếc áo polo Brunello Cucinelli màu kem bằng cashmere nguyên tấm, mềm mại, dày dặn nhưng vẫn thanh thoát, ôm vặn cơ thể , tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng săn chắc. Trên cổ áo khâu logo nhỏ nhưng tinh tế, phô trương, đúng chất “của hiếm mà khoe mẽ”. Quàng vai là khăn Loro Piana màu nâu nhạt, cashmere cao cấp, nhẹ nhàng nhưng ấm áp, rủ xuống mềm mại theo từng cử động.
Quần chinos màu be từ Brunello Cucinelli, đường chỉ hảo, đủ thoải mái cho di chuyển, lịch sự để thể gặp đối tác hoặc riêng. Giày da thủ công John Lobb, đế da bóng, ánh sáng chạm lóe nhẹ, tinh xảo đến mức mỗi bước như một minh chứng cho sự giàu sang kín đáo.
Ánh mắt Fernando lạnh lùng nhưng khi Eden, vẫn ẩn chứa sự tinh tế và lôi cuốn kỳ lạ. Eden đó, mắt mở to, miệng há hốc— đầu tiên thấy Fernando trang lớp áo giáp nghi thức mà vẫn đến mức khiến chậm , lâu hơn, và cảm giác tò mò … rung động.
Fernando khẽ gật đầu, giọng trầm vang lên:
“Eden, lên chuẩn đồ . Hôm nay, chúng Macao.”
Eden vẫn rời mắt khỏi , tò mò thầm nghĩ bộ đồ , từ áo polo Brunello Cucinelli đến khăn Loro Piana, tất cả đều đắt đỏ và tinh xảo, ai ngoài Fernando mới mặc mà vẫn cảm thấy sang thoải mái như .
Cậu nheo mắt, đôi môi nhếch thành một đường cong châm chọc, giọng mang theo chút mỉa mai cất lên:
“Vậy là định mang em để bàn chuyện quốc gia đại sự nữa… đúng ? Với cách ăn mặc , trông giống như sắp rủ em nghỉ mát hơn là gặp gỡ đối tác.”
Fernando khựng một nhịp, khóe môi cong nhẹ, nụ khó đoán thoáng qua như thể chính Eden trúng tim đen.
Fernando thừa nhận một chữ “đúng” gọn lỏn, thêm lời giải thích. Eden vài giây, nhưng cũng hỏi nữa. Cậu lẳng lặng lưng, về phòng đồ. Khi , Eden xách theo một chiếc vali nhỏ, dáng vẻ thản nhiên như thể đây chỉ là một chuyến dã ngoại.
Hai rời khỏi cung điện Tây Ban Nha, ánh nắng giữa trưa tràn xuống bậc thang đá cẩm thạch, hắt sáng lên bóng dáng cao lớn của Fernando, khiến như khắc họa rõ rệt hơn giữa khung cảnh cổ kính. Đoàn xe chờ sẵn, lăn bánh đưa họ thẳng đến đường băng, nơi chiếc máy bay riêng màu trắng bạc, in quốc huy, uy nghi.
Khi cửa khoang khép , tiếng động cơ rền vang dần, Eden xuống ghế, nhưng ánh mắt ngừng dõi theo Fernando. Trên máy bay riêng, còn nghi thức, còn đám đông, chỉ Fernando đối diện, tay hờ hững lật vài trang tài liệu nhưng chẳng giấu nổi phong thái quyền lực.
Eden lặng lẽ quan sát. Cậu thậm chí nghĩ, nếu Fernando một vị vua, mà là một diễn viên ca sĩ, thì chắc chắn nổi tiếng đến mức khó ai sánh kịp. Không chỉ hạng A, mà thậm chí thể vươn lên hàng S, trở thành gương mặt mà cả thế giới săn đón. Vẻ chỉ ở gương mặt hảo mà còn ở cách , cách thở, từng cử chỉ nhỏ nhặt cũng thành khí chất khiến khác thể rời mắt.
Eden bất giác hạ mi mắt, khóe môi cong nhẹ. Có lẽ chính bản cũng nhận , rằng từ lúc lên máy bay đến giờ, ánh của từng rời khỏi Fernando lấy một .
Fernando bỏ qua. Hắn nhếch môi, ánh sắc bén mà như trêu ngươi, hạ giọng, cố tình kéo dài từng chữ:
“Em tính đến khi nào nữa đây?”
Eden giật , ngón tay siết nhẹ lấy thành ly, mắt lúng túng đảo sang ô cửa sổ. Cậu cố giữ vẻ cứng rắn, nhưng giọng bật đầy vội vã:
“Em… em . Chỉ là… ngoài thôi.”
Fernando nhướng mày, ánh mắt vẫn dõi theo , cái nhếch môi nửa nửa Eden càng thêm mất tự nhiên. Hắn ép, chỉ dựa ghế, giọng trầm thấp mà dằn từng chữ, như thể đang thưởng thức phản ứng :
“Thế ? thấy rõ ràng là em chẳng hề ngắm cảnh gì cả.”
Máu nóng bốc lên má, Eden phắt , đôi mắt sáng lấp lánh như phản kháng nhưng đầu mày run run. Cậu bĩu môi, cố tỏ cứng cỏi:
“Anh tưởng là ai chứ? Ai mà rảnh đến mức cứ mãi như .”
Fernando bật khẽ, tiếng trầm ấm vang trong khoang máy bay, chẳng buồn che giấu sự thích thú. Hắn cúi đầu, áp tay lên thành ghế của Eden, thở gần như kề sát.
“Nghe thế nào cũng giống như một lời thú nhận đấy, Eden.”
Trời tối phủ xuống Macau. Thành phố rực rỡ ánh đèn, những dải màu neon uốn lượn như khoe vẻ phồn hoa lộng lẫy. Chiếc xe chở Fernando và Eden dừng MCM Macau, một tòa tháp kính sáng choang như ngọc khổng lồ giữa lòng thành phố.
Ngay khi xe dừng, mặt tiền toà nhà bỗng sáng bừng. Hệ thống LED diện bao phủ từ chân đến đỉnh lập tức chuyển động, tạo thành hình ảnh khổng lồ giữa màn đêm.
Thay vì con sư tử thường thấy mỗi khi một tỷ phú ghé thăm, , từng mảng ánh sáng kết nối thành một con rồng bạc. Nó xoay , vẩy lấp lánh, đôi cánh xoè rộng, đầu ngẩng cao giữa trời đêm như nuốt trọn ánh sáng thành phố.
Người đường lập tức dừng , giọng xì xào bùng lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-51.html.]
“Rồng? Không sư tử ?”
“Ý nghĩa gì đây? Chẳng sư tử là biểu tượng cho tỷ phú ?”
“Chưa từng thấy rồng… hạng còn vượt cả tỷ phú .”
Họ ai đang đến. Hệ thống của toà nhà từng tiết lộ danh tính khách quý, chỉ hiển thị biểu tượng. Chuyến của Fernando vốn kín đáo, chẳng hề một thông cáo nào. chính sự kín đáo càng khiến đám đông tò mò, mắt mở to lên hình ảnh rồng bạc đang uốn lượn.
Eden lặng lẽ bước lưng Fernando. Trước mắt , dáng nổi bật trong nền ánh sáng bạc của toà tháp. Cao lớn, bờ vai rộng, hình vạm vỡ, Fernando thẳng như một bức tượng tạc bằng đá cẩm thạch. Ánh sáng từ con rồng bạc toà nhà hắt xuống, khiến bóng trải dài mặt sảnh, lẫm liệt và uy nghi như một vị quân vương bước từ huyền thoại.
Eden khẽ rùng , trong lòng bất giác thầm nghĩ: là vị thế của đàn ông ai sánh nổi.
Cậu rõ truyền thống của MCM: mỗi khi một tỷ phú xuất hiện, cả toà nhà sẽ hiện hình sư tử. , họ dựng nên một con rồng bạc— chỉ oai phong hơn, mà còn mang ý nghĩa vượt lên chuẩn mực thông thường. Rõ ràng, cân nhắc kỹ khi để rồng sư tử, như một sự thừa nhận ngầm: Fernando thể đặt chung bàn cân với đám tỷ phú .
Ngoài , tiếng xì xào vẫn râm ran.
“Chưa từng thấy rồng…”
“Người rốt cuộc là ai?”
“Chắc chắn hạng bình thường .”
tất cả đều chặn ngoài hàng rào bảo vệ. Lối của MCM là một hành lang riêng, trải dài thẳng trong, chỉ dành cho những kẻ thật sự thuộc về một thế giới khác. Lực lượng an ninh mặc vest đen thành hàng, ngăn chặn bộ đám đông hiếu kỳ.
Eden bước theo, mắt ngừng dõi theo bóng lưng Fernando. Một bóng lưng mang khí thế bức , khiến bất giác cảm thấy như đang kéo theo một thế giới mà chính bao giờ nghĩ sẽ đặt chân tới.
Ngay khi bước đến bậc thềm dẫn sảnh chính của MCM, Fernando khẽ chậm , nghiêng đầu liếc phía . Trong giây lát, đưa tay , bàn tay rắn rỏi mở như một lời mời.
Eden thoáng khựng, nhưng vẫn đặt tay đó. Cậu cảm nhận ấm từ da thịt của Fernando truyền qua, để mặc khẽ kéo sát bên . Chỉ một động tác đơn giản, nhưng cách giữa hai như lập tức biến mất.
Lần đầu tiên, Eden khoác tay Fernando, bước cạnh như một đôi ngang hàng. Ánh mắt lảng , như thể ai nhận bản đang bối rối. Fernando, ngược , chỉ mỉm khẽ, môi cong lên thành một nụ hư hỏng, chút trêu ngươi.
Trong lòng Eden hiểu rõ, cần mượn danh, cũng chẳng tỏ vẻ dựa dẫm. ở khoảnh khắc , trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ con rồng bạc tòa tháp, khi sánh bước cùng Fernando, Eden vẫn cảm thấy bản như đưa một vị thế khác, một chỗ mà chính cũng từng hình dung.
Bên trong sảnh chính của MCM, ánh đèn vàng trải dài như dát lên cả một bầu khí sang trọng. Hai hàng dài những nhân vật m.á.u mặt – từ giám đốc, phó giám đốc, phó chủ tịch đến các doanh nhân giàu khắp Trung Quốc, Ma Cao – ngay ngắn thành hàng, im phăng phắc.
Khi Fernando cùng Eden bước qua thềm, từng một lập tức cúi đầu, nhún chân thi lễ theo nghi thức dành cho hoàng gia. Không ai dám thở mạnh, sự cung kính bày rõ rệt như thể sự xuất hiện của là một ân huệ.
Người chủ quản cao nhất của MCM – một lão doanh nhân tóc hoa râm, dáng gọn gàng trong bộ suit Ý tinh xảo – tiến lên, giọng trầm đầy kính cẩn:
“Thưa Đức Vua, quả thực là vinh dự lớn nhất trong lịch sử MCM chào đón ngài đến đây. Xin cho phép mặt tất cả gửi lời kính chào trọng thể nhất.”
Fernando khẽ gật đầu, ánh mắt sáng mà điềm tĩnh. Giọng vang lên, trầm , phần lạnh lùng nhưng hề xa cách:
“Được , cần khách sáo đến thế. đến đây chỉ để nghỉ ngơi và tận hưởng đôi chút. Các ông chuẩn gì quá rườm rà .”
Đám đông im lặng gật đầu, như nuốt trọn từng chữ.
Lúc , ánh mắt vị chủ quản vô thức lướt sang Eden – đang khoác tay Fernando. Khuôn mặt … quen lạ đến nỗi ông khựng . Ông từng thấy trang bìa tạp chí, từng xuất hiện trong các bản tin kinh tế quốc tế, nhưng ở đây dám chắc chắn. Cuối cùng, ông liền đưa tay , khom , ngập ngừng hỏi:
“Thưa Đức Vua… vị đây là…?”
Fernando xoay đầu, ánh dừng Eden giây lát nhếch môi nhẹ. Hắn đáp, giọng chắc nịch, chút do dự:
“Người của .”
Cái khoảnh khắc Fernando dứt câu “Người của ” thì Eden lập tức sang, kìm , cắt ngang:
“Xin chào, là Eden Aaron.”
Giọng rõ ràng, bình thản, nhưng ánh mắt thoáng lóe tia thách thức về phía Fernando, như chứng minh chẳng kẻ để khác định nghĩa.
Ông chủ MCM đến cái tên liền sững , miệng khẽ mở như tin nổi. Chỉ trong tích tắc, những mảnh ghép rơi chỗ: trang bìa Forbes, loạt bài báo tài chính, những tấm ảnh chụp Eden cạnh Đức Vua Tây Ban Nha trong một buổi diễn thuyết kinh tế tầm cỡ. Tin đồn, scandal, thứ từng qua—tất cả bỗng hiện hữu ngay mắt.
“Ôi trời…” – ông thốt khẽ, đó lập tức chỉnh tư thế, cúi sâu thêm nữa – “Thưa Aaron, quả là vinh dự bất ngờ. ngờ hôm nay thể diện kiến cả hai vị cùng lúc.”
Ông chủ MCM vài giây lúng túng, nhanh chóng lấy bình tĩnh, nụ môi trở nên cẩn trọng và thiện hơn. Ông khẽ nghiêng , giọng mang đầy cung kính nhưng cũng xen chút hào hứng:
“Thưa Đức Vua, chúng báo rằng ngài đến đây chỉ để nghỉ ngơi và tận hưởng. Vì , chúng chuẩn một buổi triển lãm riêng trong gian nghệ thuật tầng cao nhất của MCM—nơi bộ sưu tập các tác phẩm châu Âu và châu Á quý hiếm. Ngoài , còn khu vườn mới thiện, từ đó thể bao quát bộ Macau về đêm.”
Ông cúi đầu, bàn tay đưa về phía sảnh trong, giọng đầy trang trọng:
“Nếu ngài cho phép, chúng xin mời ngài và Aaron trong để thưởng lãm. Tất cả đều chuẩn chỉ dành riêng cho ngài tối nay.”
Fernando giữ chặt lấy Eden, bước chân dứt khoát mà chẳng hề quan tâm đến sự vùng vằng nửa vời của cạnh. Ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh mở mắt, khí ồn ào của dàn nhạc sống cùng những tràng nối tiếp. Ông chủ MCM hăng hái chỉ tay, giọng rổn rảng:
“Thưa bệ hạ, hôm nay ngoài những màn trình diễn thời trang, chúng còn khu triển lãm nghệ thuật hiện đại, một sảnh ẩm thực nho nhỏ với đủ loại rượu quý hiếm, và cả một khu thể nghiệm VR mới khai trương. Đây chỉ là một buổi tiệc giải trí, mong ngài và bạn hữu tận hưởng.”
Fernando chỉ nhạt, chẳng bận tâm mấy. Nụ Eden thấy ngứa mắt, nhưng khi định lùi để kéo cách, bàn tay eo siết chặt, gần như dồn sát hơn nữa đàn ông . Eden gượng, nghiêng đầu, khẽ hạ giọng:
“Làm quá đó.”
Fernando đáp nhỏ, chỉ đủ cho :
“ chỉ sợ em lạc mất thôi.”
Câu như bâng quơ, nhưng giọng điệu thì thản nhiên đến mức Eden nên phản bác giả vờ bỏ qua. Trong đầu buông một câu rủa thầm, còn ngoài mặt vẫn cố giữ nụ mỏng, như thể đây chỉ là một trò đùa nhẹ nhàng giữa bạn bè.
Khi cả hai cùng đưa khu triển lãm, xung quanh giới thượng lưu châu Á đang tụ tập. Một vài cặp mắt kín đáo dõi theo, kẻ nhận Fernando, kẻ khác thì chỉ tò mò sự mật khó đoán . Eden tự nhủ thoát khỏi vòng kìm kẹp, bèn bất ngờ dừng một bức tranh đương đại, khéo léo nghiêng để tạo cách. ngay tức khắc, Fernando bước sát tới, như thể cố tình cho một chút gian nào.
Eden liếc nhanh, ánh mắt long lanh như , nhưng nụ đó mang hàm ý: Anh chán trò ?
Fernando đón lấy ánh , miệng cong lên, thản nhiên trả lời:
“Chán thì chẳng đến đây.”