Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:34:07
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng trong phòng việc vẫn trắng lạnh, hắt xuống mặt sàn bóng loáng, phản chiếu rõ ràng dáng Eden đang chiếc gương lớn áp sát tường. Cậu khẽ kéo cổ áo sơ mi, từng nếp vải bàn tay run run giật nhẹ để lộ một vùng da trắng mịn đánh dấu chi chít.
Những vết đỏ nổi bật nền da nhợt như những đóa hoa tàn bạo, loang lổ mà chẳng cách nào che giấu. Eden nhíu mày, hít một , đầu nghiêng để soi kỹ hơn. Một thoáng khó chịu lẫn buồn lướt qua ánh mắt — chỉ vài phút, mà cổ biến thành bãi chiến trường.
Trong gương, hình ảnh chỉ . Xa phía , Fernando vẫn lặng bàn việc. Một tay đặt bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tập hồ sơ mở, còn ánh mắt thì… rời lấy một giây.
Ánh còn dữ dội như khoảnh khắc , nhưng càng khiến Eden mất bình tĩnh hơn. Nó chậm rãi, sâu, và nặng nề, giống như đang nghiền ngẫm từng vết đỏ cổ , giống như cố tình khắc ghi, bỏ sót chi tiết nào.
Eden cắn môi, buông cổ áo, im một nhịp mặt sang bên, tránh khỏi tầm qua gương. dù xoay hướng nào, vẫn cảm nhận rõ rệt ánh mắt , như một lớp lửa âm ỉ đang bám lấy .
Eden vẫn gương, tay khẽ kéo cổ áo xuống thấp hơn, để lộ một loạt dấu đỏ đậm nhạt chen chúc. Cậu nghiêng đầu , hít một thật sâu nhạt, giọng cứng mà như trách móc:
“Với cái bộ dạng thì nghĩ là… giờ em thể ? Làm em thể gặp đối tác hả? Người cổ em đầy những dấu thế , sẽ nghĩ em… xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c mạnh mẽ, nghĩ em qua đêm với một cô gái nào đó. Để họ nghĩ thế nào thì nghĩ… em còn mặt mũi nào nữa?”
Giọng càng lúc càng gắt, bàn tay giơ lên như vạch rõ từng vết. Đôi mắt ánh lên sự tức giận xen lẫn hổ, mà bản Eden cũng phân biệt nổi là điều khiến tim đập nhanh hơn.
Phía , Fernando dừng động tác gõ tay bàn. Hắn tựa ghế, dáng vẫn bình thản, nhưng ánh mắt dán chặt lên chiếc gương nơi Eden soi bóng. Khóe môi nhếch nhè nhẹ, lạnh lẽo xen lẫn một sự kiêu hãnh khó che giấu.
“Em khỏi hết.” Giọng trầm, từng chữ chậm rãi như lưỡi d.a.o bén lướt bề mặt kính.
Eden giật , xoay đầu , ngơ ngác bực bội. Fernando vẫn nguyên chỗ, khuỷu tay gác hờ thành ghế, ánh mắt bình tĩnh như thể nắm trọn tình thế.
“Hoặc,” ngừng , khóe môi cong lên, giọng khẽ trầm xuống, “nếu em thấy khó xử… thì cứ thẳng tên . Một thôi, họ sẽ hiểu. Và , kẻ nào lỡ tò mò cũng sẽ ngậm miệng, bao giờ dám nhắc tới nữa.”
Eden xoay nửa về phía , cổ áo vẫn kéo lệch, giọng bật gay gắt, kìm nén :
“Anh điên hả?”
Fernando hề giận, thậm chí khóe môi còn cong lên thành nụ nhạt. Hắn nhấc tay, gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn gỗ, ánh mắt chậm rãi quét qua từng dấu vết in da Eden, trở đôi mắt . Giọng vang trầm, đều, nhưng mang sức nặng như đè hẳn lên khí:
“Thế thì cũng thôi. Em thể mang cái bộ dạng của em ngoài… và chính thức đính chính với giới truyền thông, cho cả thế giới em thực sự là của ai.”
Eden chẳng chẳng rằng, im lặng đến mức khiến cả căn phòng như ngừng thở. Fernando nhíu mày, tưởng chừng hết hứng để đấu khẩu, nào ngờ Eden bất ngờ sải bước gần, dừng ngay cạnh bàn việc.
Không một lời báo , cúi xuống, há miệng cắn mạnh cổ Fernando—ngay đúng chỗ dễ lộ nhất. Răng cắm sâu, để dấu rõ ràng, đến mức chính Eden cũng thấy tiếng bản phát khi cắn, một âm thanh pha giữa tức giận và thỏa mãn.
Fernando thoáng cảm nhận cơn nhói bén, nhưng hề kêu. Trái , môi chỉ nhếch lên thành một đường cong đầy ý vị, nụ ngắn ngủi mà hiểm hóc. Hắn yên, để mặc cho Eden trút giận, bàn tay to bản chỉ nhẹ nhàng xoa lưng , từng vòng chậm rãi, dịu dàng một cách đối nghịch với hành động dữ dội .
Khi Eden nhả , cổ Fernando in hằn một kiệt tác đỏ thẫm, nổi bật làn da ngăm khỏe mạnh, dấu vết thể che giấu. Cậu thở dốc, mắt long lanh như thiêu đốt, giọng cất lên rắn rỏi, từng chữ bật như lưỡi dao:
“Bây giờ dùng cái bộ dạng mà gặp tất cả đối tác của . Đi gặp dân của . Đi gặp tất cả những kẻ cùng việc với … xem họ chấp nhận ?”
Fernando yên ghế, ngón tay vẫn lười nhác miết nhẹ lên thắt lưng Eden như đang vuốt ve một báu vật, ánh mắt rực sáng đầy thỏa mãn. Trên cổ bây giờ in rõ một dấu cắn, rực rỡ như một minh chứng thể chối cãi. Thay vì giận dữ, khóe môi cong lên, nụ nửa như kiêu hãnh, nửa như khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-50.html.]
“Xem em cũng cách tuyên bố quyền sở hữu đấy.”
Hắn nghiêng đầu một chút, để lộ vết cắn ánh sáng, cố tình phô như chiến lợi phẩm. Trong mắt Eden, đó chỉ là hành động châm chọc, nhưng trong mắt , đấy là minh chứng ngọt ngào nhất, một kiểu chiến thắng mà khao khát từ lâu.
Fernando nghiêng đầu, giọng vang lên chậm rãi, cố tình nhấn từng chữ như khắc sâu tai Eden:
“Có lẽ ngày mai gọi đến xăm cái vết lên cổ luôn… và xăm thêm cả tên em ngay tại đây.”
Ngón tay chạm khẽ làn da quanh dấu cắn, ánh mắt rực lửa đầy trêu ngươi. “Như thế thì cả thế giới sẽ chẳng còn ai dám nghi ngờ em thuộc về ai nữa.”
Eden chôn chân trong vài giây, mặt đỏ bừng vì tức đến nghẹn lời. Mọi phản bác đều mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ bật một tiếng hừ ngắn ngủi, sắc lạnh. Không thèm thêm nào nữa, Eden xoay lưng dứt khoát, sải bước khỏi phòng, để phía là tiếng cánh cửa khép nặng nề.
Trong căn phòng vắng, Fernando vẫn đó, ánh sáng hắt lên gương mặt khiến nụ càng thêm rõ. Một nụ nửa say mê, nửa chiến thắng, giống như một kẻ chính tình yêu của thiêu đốt. Hắn ngả , bàn tay vô thức miết nhẹ lên dấu cắn Eden để , khóe môi khẽ nhếch cao hơn, như một gã đàn ông tìm thấy niềm vui duy nhất của đời .
_______________
Sáng hôm , ánh nắng lên cao quá nửa, len qua tấm rèm mỏng phủ ánh sáng vàng nhạt xuống căn phòng rộng. Eden uể oải cựa , cảm thấy nặng trĩu như trải qua một trận chiến dai dẳng cả đêm. Đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ trưa khi lê bước nhà vệ sinh.
Trước gương, bàn chải còn kịp chạm răng thì đôi mắt lim dim của Eden bỗng mở to. Hình ảnh phản chiếu khiến há hốc miệng. Cổ trắng nõn, mảnh mai của như vẽ lên hàng loạt dấu ấn đỏ rực, chi chít, chẳng khác gì một bức tranh hoang dại. Làn da Eden vốn mỏng và dễ để dấu vết, vì mỗi vệt hickey in sâu chẳng những mờ mà ngược , càng nổi bật hơn ánh sáng ban ngày. Ý nghĩ rằng chúng thể bám da đến cả tuần, thậm chí hai tuần, khiến Eden kinh ngạc đến mức bật thốt:
“Không thể tin …”
Cậu chạm tay lên da thịt ửng đỏ, càng càng thấy khó chịu, hổ tức giận. Sau cùng, Eden hít sâu, cố trấn tĩnh, quyết định tìm cách đối phó.
….
Trong gian phòng ăn rộng lớn, ánh sáng từ những ô cửa kính cao hắt xuống bàn dài phủ khăn trắng tinh. Fernando vững chãi ở đầu bàn, dáng điệu nhàn nhã, một tay lật giở chồng tài liệu, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh. Hắn trông bình thản nhưng ánh mắt luôn chực chờ, như kẻ săn mồi kiên nhẫn quan sát con mồi của .
Tiếng bước chân vang vọng nền đá cẩm thạch kéo sự chú ý của lên. Ngay khoảnh khắc , Eden xuất hiện nơi khung cửa. Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng khác hẳn thường ngày: cổ quấn kín trong chiếc khăn mùa đông dày cộm, màu tối, che hết cả phần xương quai xanh và gáy. Giữa trưa oi ả, cảnh tượng nổi bật đến mức buồn .
Một nụ đầy ẩn ý thoáng hiện nơi khóe môi. Fernando gì ngay, chỉ khẽ nhướng mày, thản nhiên vẫy tay hiệu cho quản gia đang ở gần cửa.
“Gọi thợ đến ,” cất giọng chậm rãi, điềm tĩnh như thể một mệnh lệnh bình thường.
Quản gia thoáng ngạc nhiên, bước gần hơn, giọng dè dặt:
“Thưa bệ hạ… thợ mới đến kiểm tra bộ hệ thống bốn ngày . Không rõ Người họ đến để gì ạ?”
Fernando hờ hững nâng ly cà phê, ánh mắt rời Eden, giọng bình thản nhưng cố ý nhấn mạnh từng chữ:
“Kiểm tra hệ thống điều hòa trong cung điện. Ta vì Eden lạnh đến mức quấn khăn mùa đông giữa trưa thế .”
Nói xong, khóe môi nhếch nhẹ, ánh như một lưỡi d.a.o sắc cắt thẳng qua lớp khăn cổ Eden.
Eden thế mà tức đến mức bốc khói, gương mặt đỏ bừng. Cậu khựng , hai tay siết chặt mép khăn, nghiến răng như thể chỉ ném thẳng cái ly mặt Fernando để im miệng ngay tức thì.