Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:31:57
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh tay vững chãi vẫn ôm trọn lấy cơ thể mảnh dẻ, từng nhịp tim của Fernando đập gấp gáp lồng n.g.ự.c như truyền cả sự bồn chồn Eden.
Eden mệt đến nỗi mi mắt nặng trĩu, nhưng vẫn còn giữ chút ý thức. Giọng lắp bắp, yếu ớt, như trách chẳng đủ sức chống cự:
“Anh… coi em là… là báu vật gì … mà lôi em theo cùng như …”
Fernando trả lời, chỉ cúi xuống ôm Eden sát hơn, đôi mắt tối vì một niềm lưu luyến sâu kín. Cánh tay rắn rỏi nhấc bổng lên như hề chút nặng nề nào, còn bàn tay mải miết xoa nhẹ dọc sống lưng, từng vòng tròn dịu dàng, êm ái như ru ngủ.
Eden định thêm gì đó, nhưng mí mắt nặng trĩu, thở mệt mỏi dần kéo dài. Sự ấm áp và nhịp tay đều đặn của Fernando khiến thấy dễ chịu đến mức kìm , chỉ chốc lát trong vòng tay .
Fernando bước chậm rãi, như sợ tỉnh giấc. Ánh đèn hành lang vàng nhạt phủ lên gương mặt trai đang ngủ say, khiến càng giống một báu vật mong manh mà bao giờ nỡ buông rời.
Khẽ cúi đầu, môi Fernando gần như chạm mái tóc Eden, thì thầm bằng giọng khẳng định chắc nịch:
“ … báu vật của .”
…
Đêm muộn, ánh sáng trong phòng việc vẫn rực rỡ. Eden lơ mơ mở mắt, khẽ cau mày vì ánh đèn hắt , giấc ngủ chẳng trọn vẹn. Cậu xoay , bất giác thấy Fernando đang bàn lớn, mắt dán những tập tài liệu, bóng dáng cao lớn im lìm ánh đèn bàn.
Ban đầu, Eden chỉ định yên, than phiền. càng càng bực bội vì cảm giác bỏ rơi giữa một căn phòng đầy giấy tờ, liền bật dậy. Chân trần thẳng tới giá sách, tay kéo ngẫu nhiên vài tập hồ sơ xuống, lật qua lật như trẻ con quậy phá.
“Trời ơi, mấy thứ suốt ? Toàn chữ với chữ, buồn ngủ c.h.ế.t .” – Eden lầm bầm, tiện tay đặt xấp tài liệu chồng lên , chẳng thèm để ý trật tự.
Fernando ngẩng đầu, ánh mắt bất ngờ bất lực, cái cảnh trai tóc rối, áo sơ mi rộng thùng thình, đang ngang nhiên biến phòng việc của thành sân chơi.
“Eden…” – giọng trầm khẽ, nhưng hề vẻ trách mắng, trái còn thấp thoáng nét .
Cậu phắt , chống tay lên bàn, gương mặt ngái ngủ mà vẫn sáng bừng sự tinh nghịch:
“Em ngủ . Đèn sáng quá. Với … cứ việc hoài, chẳng thèm để ý tới em.”
Fernando im lặng giây lát, khóe môi nhếch nhẹ, như thể chẳng nên xử lý cơn giận trẻ con thế nào.
….
Eden dựa lưng ghế, chiếc điện thoại sáng loáng phản chiếu gương mặt mệt mỏi. Ngón tay lười biếng lướt qua những trang tin, cho đến khi bất ngờ dừng ở một tiêu đề in đậm. Bài báo đăng mới vài giờ , kèm tấm ảnh Arthur Lancaster mỉm đắc thắng trong bộ vest chỉnh tề.
“Arthur Lancaster: ‘Mối quan hệ của với Quốc vương Tây Ban Nha đặc biệt’.”
Đôi mắt Eden thoáng nheo , cơn ngái ngủ lập tức tan biến. Cậu bấm xem chi tiết.
Trong đoạn phỏng vấn, phóng viên hỏi:
“Có ý kiến cho rằng trong buổi hội nghị qua, Quốc vương Tây Ban Nha đích lên tiếng bênh vực ngài. Phải chăng điều đó chứng minh mối quan hệ cá nhân nào đó giữa hai ?”
Arthur nhạt, trả lời đầy ẩn ý:
“ nghĩ và nhà vua một sự gắn kết đặc biệt. Một sự thấu hiểu mà ai cũng thể cảm nhận. Chúng thường xuyên trao đổi riêng, và những điều cần nhưng vẫn hiểu .”
Kẻ phóng viên liền gợi ý:
“Ý ngài là, mối quan hệ vượt xa phạm vi công việc?”
Arthur nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên vẻ thỏa mãn, miệng nhấn mạnh:
“Có thể là như thế. phủ nhận.”
Bài báo đó thêm phần bình luận, cố tình thổi phồng câu chuyện:
Nếu những gì Arthur Lancaster là thật, thì chăng lời đồn lâu nay về mối quan hệ của Eden với Quốc vương chỉ là ảo ảnh? Liệu Arthur mới là đàn ông thật sự chỗ trong lòng Fernando?
Eden bật khẽ, nụ ngắn gọn đầy khinh bỉ. “Trời ơi…” Cậu lẩm bẩm một , ánh mắt lấp lánh cái kiểu nửa như chế giễu, nửa như chẳng thèm để bụng. Thằng điên thật sự nghĩ quan trọng đến mức đó ? Người đàn ông mà nó dám gắn chữ “đặc biệt” thì giờ ngay mặt đây .
Không kìm , Eden đẩy khỏi ghế, cầm nguyên điện thoại bước tới bàn việc của Fernando. Cậu chống cả lên mặt bàn, nửa vắt nghiêng, khuỷu tay chống đỡ, mái tóc xõa rũ nhẹ mép giấy tờ. Hai chân thì chẳng chạm sàn, đung đưa trong khí, thỉnh thoảng vẫy vẫy như đứa trẻ đang tìm trò giải khuây.
“Anh xem nè.” Eden chìa màn hình , bàn tay thon dài vẫn giữ điện thoại, đưa thẳng về phía Fernando, ánh mắt nửa tinh nghịch nửa mỉa mai.
Fernando liếc màn hình, đôi mắt ánh lên tia sắc bén nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên. Hắn khẽ gật đầu, giọng điệu điềm tĩnh như đang bình phẩm một tin tức vô thưởng vô phạt:
“ Người thể biến một cái bóng thành nhân vật chính… miễn là bóng đúng góc sáng.”
Eden ngả hẳn lên bàn, hai chân vẫn vẫy vẫy trong trung, mắt liếc sang Fernando, giọng cứng nhắc mà kéo dài, như thể đang giận lẫy:
“Anh gì khó hiểu thế? Người nhảm, thì rõ chứ. Đáng lẽ giờ nên đính chính mới đúng… chứ đây.”
Khóe môi bĩu , ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt thì thầm trách móc nhưng giấu nổi sự mong chờ.
Fernando đặt bút xuống, ánh mắt rời Eden. Chỉ trong một động tác dứt khoát, đưa tay nắm lấy cổ tay , bất ngờ kéo mạnh. Thân hình Eden vốn đang nửa vắt nghiêng bàn liền giật về phía , cả ngã ập vòng tay rắn chắc.
“Á! Anh điên —” Eden la oai oái, hai chân vùng vẫy giữa trung, nhưng nhanh chóng khóa chặt khi Fernando vòng tay giữ chặt eo. Cậu đ.ấ.m nhẹ vai , giọng pha lẫn bực tức và bất lực: “Buông coi, em đang nghiêm túc đó!”
Fernando cúi đầu, thở lướt qua tai , giọng trầm thấp, kéo dài từng chữ như thể cố ý khiêu khích:
“Muốn đính chính ?”
Eden giật , cả khuôn mặt bừng đỏ. Cậu nghiêng đầu né tránh nhưng giữ chặt hơn, bàn tay của Fernando từ từ xoa nơi sống lưng, nhịp nhàng đến mức khiến cơ thể bất giác thả lỏng. Eden cắn môi, cố tỏ cứng rắn:
“Dĩ nhiên… chứ. Người tầm bậy, để im là mặc kệ em ?”
Fernando khẽ , âm sắc lạnh lùng nhưng mang chút châm chọc:
“Đính chính? Trước truyền thông em?”
Eden thoáng khựng, hai mắt mở to, nên phản bác thế nào. Bàn tay vô thức siết chặt vạt áo , miệng lắp bắp:
“Em…em cần… nhưng mà… cũng để cho khác… bậy như .”
Fernando nghiêng đầu, môi kề sát trán , khẽ hôn một cái, giọng thủ thỉ đầy sức nặng:
“Thế thì em cho … đính chính như thế nào đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-49.html.]
Câu hỏi rót tai khiến Eden nghẹn họng, tức hổ, hai chân vẫy loạn như trốn thoát, nhưng rõ kẹt chặt trong vòng tay .
Eden cựa quậy trong vòng tay rộng lớn, đôi mắt lóe lên vẻ bất mãn nhưng chẳng thể thoát . Cậu lắp bắp, giọng khàn khàn:
“Anh… rõ chứ. Nói rằng tất cả những lời chỉ là bịa đặt thôi. Em đem trò .”
Fernando siết nhẹ eo Eden, ánh mắt hạ xuống, buồn lạnh lùng:
“Em sợ , em sợ thuộc về ai?”
Câu như nhát d.a.o bén ngọt, khiến Eden nghẹn họng, má nóng bừng. Cậu nghiến răng, gượng vẻ cứng rắn:
“Em…em cần. mà cũng để gắn với kẻ khác, rõ ?”
Fernando khẽ nghiêng đầu, môi chạm nhẹ trán Eden, giọng thủ thỉ mà đầy chiếm hữu:
“Vậy thì cho , em công khai thế nào? Muốn bộ châu Âu rằng Eden Aaron là của ?”
Eden giật , cả căng cứng, vội vàng lắc đầu, đôi chân quắp chặt hông để giữ thăng bằng, nhưng miệng thì run run:
“Anh… điên . Ai bảo mấy lời như …”
Fernando nhếch môi, nụ nửa như tàn nhẫn nửa như cưng chiều, ngón tay trượt dọc sống lưng Eden, giọng trầm khàn:
“Vậy thì ngoan ngoãn ở đây, để quyết định em.”
Eden trừng mắt, cắn môi đến trắng bệch, nhưng trong đáy mắt dấy lên tia rối bời khó che giấu.
Fernando im lặng một thoáng, đôi mắt tối nhưng lấp lánh tia tinh quái, như thể chờ đúng khoảnh khắc . Hắn khẽ nghiêng đầu, ngón tay vuốt nhẹ dọc gò má Eden, giọng trầm thấp vang lên, từng chữ rành rọt:
“Yêu cầu của em… thật dễ. một chút thù lao.”
Eden khựng , trái tim bất giác đập nhanh hơn, cảnh giác bực dọc:
“Anh… định giở trò gì nữa đây?”
Khóe môi Fernando cong nhẹ, một nụ nửa giễu cợt nửa ngọt ngào. Hắn ghé sát, thở ấm nóng phả tai Eden, thì thầm như mật ngọt trộn lẫn nguy hiểm:
“Em còn nhớ chứ? Ở Tây Ban Nha, từng … nghi thức chào hỏi, để tỏ lòng tôn trọng, là hôn lên má.”
Ánh mắt Eden thoáng run, kỷ niệm cũ lập tức ùa về — cái ngây ngô tin lời , thật thà nghiêng thơm nhẹ lên má. Cậu siết chặt tay, hậm hực nghĩ lừa một vố to.
Fernando tiếp tục, bàn tay siết nhẹ eo Eden, ép đối diện thẳng với :
“ em , suy nghĩ … Má là đủ. Lần , ở môi.”
Giọng sắc lạnh nhưng quấn quýt như bùa chú.
Eden trừng mắt, đôi môi mím chặt, má nóng rực lên như lửa. Cậu bật tiếng phản đối đầy cứng rắn nhưng lẫn trong đó là sự bối rối giấu nổi:
“Anh— điên ? Anh nghĩ sẽ chuyện đó ?”
Fernando khẽ cúi xuống, cách giữa hai chỉ còn một thở, giọng khàn khàn:
“Thế thì đừng trách… nếu ngày mai báo chí vẫn để cho Arthur Lancaster sống trong cái ảo tưởng của .”
Eden nín lặng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt giằng co giữa giận dữ, hổ và cả… sự rung động khó thành lời.
Trong lặng mong manh , khi Eden còn đang phân vân giữa việc phản kháng buông xuôi, bàn tay mạnh mẽ của Fernando bất ngờ vòng gáy , kéo sát . Không cho Eden kịp chuẩn , môi chụp xuống môi —nóng bỏng, dữ dội mà vẫn ngọt ngào như cơn bão cuốn trôi phòng tuyến.
Fernando bất ngờ nghiêng , một tay giữ chặt gáy Eden, kéo áp sát . Môi phủ xuống môi , mạnh bạo nhưng vội vã, như thể cướp thở. Eden giật , căng cứng, song kịp phản kháng thì đôi môi mơn man, ép mở .
Một thở ấm nóng len lỏi, đầu lưỡi khẽ khàng lướt qua nơi ngọt ngào , thử thách, khiêu khích. Eden run lên, ngón tay vô thức bấu chặt vạt áo , trái tim đập loạn. Từng nhịp quấn quýt khiến như cuốn sâu, còn phân biệt là ranh giới của .
Fernando đổi góc độ, nụ hôn ngày một sâu hơn, dồn dập như nuốt trọn linh hồn đối phương. Khoảng cách giữa hai xóa nhòa, chỉ còn vị ngọt pha lẫn thở dồn dập. Eden thấy đầu óc mờ , chỉ còn cảm giác đang chiếm hữu , dồn thế thừa nhận sự tồn tại áp đảo của đàn ông .
Hơi thở của dồn dập như vượt qua một cơn bão lớn. Khi buông môi Eden , vẫn thể kìm , ánh mắt như lóe lửa, căng lên bởi khao khát hạ nhiệt. Eden ngửa đầu, gương mặt đỏ bừng, môi còn run run hé mở, thở cũng chẳng đều. Cảnh tượng đó khiến như phát điên.
Hắn cúi xuống, môi trượt từ khóe miệng Eden, chậm rãi lướt qua đường viền hàm, đến khi chạm phần cổ trắng ngần thì gần như còn kiềm chế nổi. Mùi hương từ da thịt Eden dịu ngọt, khiến càng thêm say. Hắn mút mạnh một điểm, để dấu vết sâu, di chuyển, rải thêm từng cái hôn nóng rực, ẩm ướt.
Eden giật , cơ thể run lên từng hồi, đôi tay cố gắng đẩy nhưng chẳng đủ sức. Cậu khẽ bật tiếng phản đối, giọng nghẹn ngào:
“Fernando… đừng…”
càng chống cự, càng siết chặt eo , giữ cứng lòng. Mỗi môi dán chặt da thịt, một luồng điện chạy dọc sống lưng Eden. Hắn dừng , đó còn nhấn mạnh, để từng vết đỏ thẫm như minh chứng cho sự chiếm hữu.
Eden cắn chặt môi , hổ choáng váng. Mỗi vết mút để cảm giác bỏng rát, nhưng kèm theo khoái cảm kỳ lạ khiến chẳng thể kìm nén mà run rẩy trong vòng tay .
Hơi thở Eden vẫn gấp gáp, lồng n.g.ự.c phập phồng, mắt như phủ một lớp sương mỏng, thì mờ mịt nhưng bắt rõ rệt tia sáng trong đôi mắt . Fernando đang chằm chằm, ánh như ngọn lửa cháy bùng, nóng bỏng và dữ dội đến mức khiến Eden rùng .
Trong khoảnh khắc , giống hệt một con thú săn mồi đang dồn con mồi góc tối. Ánh mắt rực lửa, đầy chiếm hữu, như thể khẳng định rằng chỉ hai con đường cho Eden: hoặc thuộc về , hoặc còn bất cứ lối thoát nào khác.
Cả Eden run lên, vì sợ hãi vì một thứ cảm giác khó gọi tên. Cậu thấy rõ ràng sự kìm nén trong đôi mắt — đang nỗ lực ghìm chặt bản năng của , cưỡng ép bản lao tới nuốt trọn thêm nữa. Nhìn ánh mắt đó, Eden bỗng thấy trái tim đập loạn, thảng thốt choáng ngợp.
Hắn rốt cuộc cũng buông lỏng nhịp thở, cố ép ngọn lửa trong mắt lắng xuống. Bàn tay to lớn, còn run nhẹ, về phía cổ Eden, đầu ngón tay chạm những vết hằn đỏ in làn da non mịn.
“Có đau ?” – giọng khàn khàn, thấp và nặng, như một lời thú tội lẫn quan tâm.
Eden rụt cổ, thở một tiếng ngắn. Đôi môi đỏ ửng mím , mắt chằm chằm, giận hổ. cái cách khẽ chạm , dịu dàng đối lập với sự cuồng nhiệt , khiến chẳng thể buông lời trách móc.