Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:45:02
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hành lang trải dài, ánh đèn vàng phản chiếu bóng dáng hai in hằn nền cẩm thạch. Fernando rời , bước chân của tan nhịp gấp gáp của công việc, nhưng dấu vết của sự hiện diện vẫn còn rõ ràng — chiếc áo choàng hoàng gia nặng nề đang khoác vai Eden. Vạt áo xanh đậm viền chỉ vàng khẽ tung theo bước , toát thứ uy quyền cần lời giải thích.
Eden , dáng ung dung, bàn tay đút hờ túi quần, chẳng mảy may quan tâm ánh mắt ngưỡng mộ len lén dõi theo từ phía . Đôi giày giẫm lên nền đá, âm thanh vang đều, tựa như nhịp tim cố ý lộ bất cứ biến động nào.
Kareem lặng lẽ , môi khẽ mím nhưng ánh mắt sáng lấp lánh. Trong lòng dâng lên một niềm vui lạ lùng, cho chính , mà cho bạn ngay mặt.
Trong đầu Kareem, hình ảnh khi nãy vẫn hiện sống động đến mức khiến tim lỡ một nhịp. Khoảnh khắc Fernando tháo áo choàng khỏi vai , nghiêng phủ lên bờ vai Eden — động tác nhẹ nhàng, tự nhiên, nhưng chứa đựng sự mật cần che giấu. Không là nghi lễ, cũng chẳng cử chỉ xã giao; nó giống hệt như một đàn ông nâng niu bảo bối của , lo sợ gió lạnh thể chạm .
Kareem nhớ rõ ánh mắt Fernando khi : kiên định dịu dàng, như thể cả thế giới đều mờ , chỉ còn Eden trong tầm . Còn Eden — dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ thờ ơ, khóe môi còn nhếch nửa trêu nửa bất cần — chẳng hề tránh né. Chính sự im lặng thuận theo đó mới Kareem thấy lòng n.g.ự.c chao đảo.
Tiếng bước chân vang đều nền gạch hoa, cho đến khi Kareem khẽ bật , giọng vang lên như thổ lộ như trêu chọc:
“Thú thật mà … ít truyện tình cảm, nhưng bao giờ tin nó thật. Ấy mà ngay mặt … diễn sống động đến mức khiến khó mà thở nổi.”
Anh cố ý nhấn nhá, đôi mắt sáng rực lên như trẻ con phát hiện bí mật, giọng hạ xuống thành tiếng đùa dai:
“Eden, đang nghi ngờ… rằng tất cả tác giả ngôn tình đời cũng chẳng bịa nổi cảnh .”
Eden liếc qua vai, bước chân vẫn thản nhiên, khoé môi nhếch nhẹ thành một nụ nửa như bực , nửa như chẳng buồn phản bác. Giọng cất lên, lười biếng mà lạnh nhạt:
“Anh đang tào lao cái gì ?”
Cậu khẽ hất chiếc áo choàng vai, như nhấn mạnh sự phiền phức chỉ là một lớp vải nặng nề, nhưng ánh mắt giấu nổi tia lóe sáng vì câu châm chọc của Kareem chạm đúng chỗ.
Kareem bất chợt tăng tốc, sải bước dài để ngang bằng Eden, đôi mắt đen lấp lánh tia ranh mãnh. Anh lẩm bẩm, như với chính nhưng đủ để Eden rõ:
“Ngày cưới của … đang suy nghĩ nên tặng gì đây. Một mỏ dầu nhỏ thôi cũng , vài tấn vàng cho đỡ rườm rà nhỉ?”
Eden liếc ngang, giọng pha chút chán chường:
“Anh đang tào lao cái gì ? thiếu những thứ đó.”
Kareem bật khẽ, bước chân vẫn thẳng, dáng dấp tự tin kém ai:
“Biết chứ. quà cưới mà tặng những thứ thì đúng là mất mặt. Cậu là khiến cả thế giới ngước , thể đưa thứ gì tầm thường.”
Eden nhún vai, ánh mắt hướng về dãy trần pha lê đang rực sáng phía , như tránh khỏi sự bám dính cố tình của Kareem:
“Nếu thật sự tặng, hãy cho vài ngày yên bình, ai phiền, thế là đủ.”
Kareem khựng , phá lên , cái vang vọng giữa dãy hành lang rộng lớn:
“Yên bình? Cậu đúng là cách khó khác. còn tưởng sẽ đòi thêm một hòn đảo mới để trốn cùng nhà vua cơ đấy.”
Eden đáp gọn, giọng dửng dưng như thể chẳng buồn phản bác:
“Đảo thì , mỏ dầu thì cần. Chỉ mong những ngày tới ai bắt trả lời mấy câu hỏi vô nghĩa thế .”
Kareem nghiêng , như chặn bước Eden , nhưng chỉ thở dài một tiếng, lẩm bẩm đủ để Eden :
“Vậy thì xem , quà của đặc biệt hơn tất cả những gì từng nhận. Cứ chờ mà xem.”
Eden khựng bước, xoay đầu Kareem bằng ánh mắt lơ đãng nhưng môi nhếch lạnh nhạt:
“Yêu còn xong mà tính cưới hộ ?”
Kareem phá lên , tiếng giòn tan vang dọc hành lang:
“Ha… cũng đúng! mà cái cảnh nhà vua tự tay khoác áo cho , còn ánh mắt … thật lòng còn tưởng nghi lễ xong hết chứ.”
Eden thở hắt, bước tiếp, giọng trầm xuống, nửa như cảnh cáo nửa như né tránh:
“Anh truyện tình cảm nhiều quá đấy, Kareem. Đây mấy quyển ngôn tình kệ sách .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-48.html.]
Kareem ghé sát hơn, ngang hàng, mắt lấp lánh tinh nghịch:
“Có thể ngôn tình… nhưng là hoàng gia tình sử thì chắc chắn . Và may mắn trở thành nhân chứng.”
Eden đáp, chỉ nhạt, để mặc Kareem lẩm bẩm nghĩ ngợi bên cạnh, như thể tự đặt một trò tiêu khiển chẳng hồi kết.
_________________________________
Eden về đến cung điện Tây Ban Nha khi màn đêm phủ xuống. Bóng tối dịu dàng quấn quanh những hành lang dài, ánh đèn vàng hắt qua ô cửa kính lấp lánh sàn cẩm thạch. Người hầu khẽ cúi đầu chào, nhưng chẳng buồn đáp, chỉ khoát tay qua loa như gạt nghi thức.
Vừa đến phòng riêng, Eden lập tức tháo bỏ từng món . Chiếc áo choàng hoàng gia — thứ vẫn còn phảng phất hương gỗ trầm của Fernando — vứt đại lên giường, chồng lên mớ sơ mi trắng nhăn nhúm. Đồng hồ Patek Philippe, nhẫn Cartier, kính Dior… tất cả đều theo lăn lóc.
Eden ngã dài xuống nệm, chẳng thèm để tâm đống hỗn độn . Tựa như cả cơ thể rút cạn, duỗi , mắt lim dim trần cao, thở lười biếng trôi thành những trống im lặng. Trong đầu vẫn còn vương vất gương mặt Fernando với cái nhíu mày khó chịu thường trực, cộng thêm cái mơ hồ của Kareem lúc nãy.
Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường đều đặn vang lên trong gian rộng lớn. Eden gần như chìm giấc ngủ, thở chậm , mí mắt nặng trĩu. Cậu lười biếng xoay , cuộn lấy chiếc chăn mỏng, mặc kệ đống đồ đạc vẫn còn ngổn ngang giường.
Cửa phòng khẽ mở, ánh sáng từ hành lang hắt . Fernando bước , dáng cao lớn phủ trùm cả khung cửa. Ánh mắt lập tức lướt qua cảnh hỗn độn: áo choàng hoàng gia vứt chỏng chơ, đồng hồ và nhẫn đắt giá lăn lóc như món đồ vô tri, còn thì vắt vẻo chẳng buồn để tâm.
Hắn nhặt chiếc áo choàng lên, vuốt phẳng nếp gấp, buông một câu trầm thấp, nửa như châm chọc:
“Người bàn tán về giải Nobel ngoài , nó tôn vinh trí tuệ nhân loại. rốt cuộc, thứ thật sự quan tâm chỉ là những cái tên chọn và đằng đó là những toan tính. Chẳng khác gì mấy món đồ của em, đấy… nhưng vứt lăn lóc, cuối cùng cũng chỉ là công cụ.”
Eden dài, mí mắt nặng trĩu, loáng thoáng như tiếng mưa rơi đều mái ngói. Cậu nhấc tay, định kéo chiếc gối ôm , nhưng chẳng đủ sức. Lười biếng, chỉ khẽ lẩm bẩm, giọng mệt mỏi:
“Anh nhiều quá… em buồn ngủ.”
Fernando cúi nhấc Eden lên, động tác dứt khoát mà cẩn trọng như thể là món đồ quý hiếm bao giờ cho phép trượt khỏi vòng tay. Hai chân Eden theo bản năng quặp lấy hông , cằm cọ nhẹ lên vai, mái tóc rối vương mùi rượu và nước hoa phảng phất.
Hắn chẳng gì, chỉ ôm chắc đưa bàn tay to lớn chậm rãi xoa dọc sống lưng . Động tác êm ái kiên nhẫn, như thể quen việc từ lâu.
Eden khẽ rùng , mí mắt nặng trĩu nhưng khóe môi hé nhạt. Cậu bật giọng lười biếng, pha chút chọc tức:
“Làm cái gì … mệt quá, để yên …”
Âm điệu cằn nhằn, nhưng thở của Eden dần sâu, nhịp tim định theo nhịp xoa lưng. Cậu gục chặt hơn bờ vai rộng, chẳng buồn giãy giụa thêm.
Fernando ngả đầu, đưa gương mặt tiến gần mái tóc mềm rối bời. Hắn chậm rãi hôn lên trán Eden, cái hôn vội vàng, phô trương, chỉ là một điểm chạm ấm áp, lưu lâu hơn cần thiết như in dấu da thịt. Đôi môi ép nhẹ, khẽ dịch sang một chút, để đường cong của nụ hôn trở thành lời khẳng định câm lặng rằng nơi là của , chỉ thuộc về .
Khoảnh khắc đó, Eden khẽ nhăn trán, nhưng né tránh. Cậu vẫn vùi mặt hõm vai, thở mơ hồ, để mặc sự cưng chiều thấm dần .
Fernando hạ giọng, tiếng trầm ấm phủ xuống như tấm chăn lụa, thủ thỉ bên tai :
“Em lúc nào cũng mệt lòng, Eden…”
Khoảnh khắc , Fernando áp trán lên mái tóc rối của Eden, thở chậm rãi hòa mùi hương quen thuộc vương nơi . Trong lòng dâng lên một suy nghĩ dịu dàng dữ dội — nếu cuộc đời chỉ cho một kiếp để yêu Eden, thì quả thật là quá ít ỏi. Một kiếp thể nào đủ để chứa đựng tất cả những gì trao cho , cũng chẳng đủ để thỏa mãn nỗi khao khát giữ lấy đến tận cùng.
Hắn nhiều hơn thế. Hắn yêu Eden từ kiếp sang kiếp khác, xuyên qua ngăn cách thời gian, bất chấp những tái sinh, mặc kệ định mệnh xoay vần thế nào. Hắn khi đầu bất kỳ thời đại nào, cũng đều thấy Eden đó — bướng bỉnh, lười nhác, càm ràm những câu khó , nhưng vẫn là Eden duy nhất thuộc về .
Fernando khẽ siết vòng tay, tựa như ôm chặt lấy cả một giấc mộng bao giờ chịu buông. Ngoài bao nhiêu theo đuổi, bao nhiêu ánh khát khao đổ dồn về Eden, nhưng trong mắt tất cả chỉ là lớp nền mờ nhạt. Bởi chỉ mới thực sự thấy Eden, chạm Eden, và giữ lấy .
Hắn hôn nhẹ lên trán nữa, lâu và sâu hơn, như một lời thề thành tiếng: “Dù bao nhiêu kiếp nữa… em vẫn sẽ là của .”
Eden nhăn mặt, mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn cố mở một khe hẹp. Cậu lẩm bẩm, giọng khàn mệt mỏi xen lẫn bực dọc:
“Anh… cái gì mà hôn nhiều … Phiền quá…”
Âm điệu chẳng khác nào một đứa trẻ khó chịu vì đánh thức giữa giấc ngủ ngon. Eden đưa tay đẩy nhẹ n.g.ự.c Fernando, động tác yếu ớt như sức. Cằm vẫn còn đặt vai , đôi chân vẫn vô thức quặp chặt lấy hông, cả chẳng chịu rời .
Trong thở nặng trĩu của Eden, Fernando vẫn buông . Hắn ôm gọn trong vòng tay, từng bước chậm rãi di chuyển trong căn phòng tĩnh lặng, để mặc tiếng đồng hồ tường khẽ tích tắc như kéo dài khoảnh khắc riêng tư .
Đôi môi khẽ chạm sát vành tai Eden, giọng trầm, thấp, gần như là một lời thì thầm len lỏi giấc mơ mơ hồ của :
“Eden… là để bế em sang phòng việc của nhé? còn vài thứ giải quyết, nhưng rời em ...”
Ngừng một nhịp, siết cánh tay vững chãi quanh lưng , tiếp tục thì thầm, sắc bén hơn, như một lời tuyên bố nung nấu trong lòng từ lâu:
“Giờ trả em về Anh nữa… Ở đây, bên , Eden.”