Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:45:01
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu khí lặng một chút tràng , chỉ còn tiếng gió mơn man lan can. Kareem đặt tay lên thành đá lạnh, ánh mắt xa xăm dãy đèn vàng thành phố, giọng khẽ chùng xuống:
“Chỉ tiếc… giờ bận rộn quá , Eden . Hồi đó điên thế nào cũng dám , còn bây giờ thì… chỉ thể nhớ như một kỷ niệm.”
Eden bật nhẹ, đôi mắt hờ hững lướt theo ánh sáng xa xôi:
“Cậu tưởng khác chắc? Giờ cũng thôi. Người thấy hào nhoáng, chứ thật thì… cũng chẳng còn nhiều thời gian để điên nữa.”
Kareem nghiêng đầu, khoé môi cong lên tinh nghịch, như thể vẫn ném một quả pháo nhỏ sự bình lặng:
“À… mà một bạn chung của chúng gì đó về dạo . Nghe bảo… Eden Aaron đang yêu hả?”
Ánh mắt liếc sang, chọc ghẹo, như thể dò xem phản ứng từ bạn cũ.
Eden kịp hé môi đáp trò trêu chọc thì tiếng cửa phía khẽ bật mở. Âm thanh vang lên trong gian vắng lặng ngoài hành lang, sắc bén đến mức cắt ngang cả dòng ký ức gợi .
Một bóng dáng cao lớn bước , dáng quen thuộc đến mức chẳng cần rõ cũng đủ khiến Eden thoáng khựng .
Ánh sáng trong hội trường phía hắt , ôm lấy đường viền áo khoác hoàng gia, lấp lánh từng chi tiết tinh xảo vai áo. Người đàn ông sải bước chậm rãi, mỗi bước đều mang theo khí chất khiến hành lang bỗng thu nhỏ , buộc thứ xoay quanh sự hiện diện của .
Eden khẽ đầu, mắt liếc sang Kareem — gương mặt bạn Ả Rập thoáng sửng sốt, như thể lập tức hiểu chen ngang một vùng khí khác hẳn.
Kareem thẳng , nhanh chóng cúi đầu theo đúng nghi lễ, tay đặt lên n.g.ự.c như dấu hiệu tôn kính. Giọng vang lên, pha chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp đặc trưng của giới quý tộc Trung Đông:
“Thật hiếm thấy bệ hạ xuất hiện ở nơi thế … quả là một vinh hạnh bất ngờ.”
Eden liếc sang bạn , khóe môi khẽ nhếch như mà chẳng , ánh mắt lẩn khuất một tia tinh nghịch. Còn Fernando, ánh của dừng Kareem chỉ một nhịp ngắn, đủ để nhận lời chào, lập tức chuyển sang Eden, như thể sự hiện diện của những khác chỉ là cái nền mờ nhạt cho cuộc gặp gỡ .
Kareem vẫn cúi , đó ngẩng lên, nụ lịch thiệp hằn rõ gương mặt rám nắng. Anh cất giọng trầm, mang nhịp điệu chậm rãi đặc trưng của vùng sa mạc:
“Xin phép giới thiệu… là Kareem Al-Hamdan, hoàng tử út của gia tộc Al-Hamdan bên Trung Đông. Hôm nay mời tham dự, nhưng thích ồn ào, nên ngoài hít thở một chút khí.”
Ánh mắt Kareem quét một vòng hành lang vắng, dừng ở Eden, giọng hạ thấp, gần như đùa:
“Không ngờ… trùng hợp gặp bạn cũ ở đây.”
Nói , khẽ nhún vai, điệu bộ lịch thiệp Fernando, giữ cái chất ngông quen thuộc mà Eden từng .
Khi Kareem giới thiệu bản là hoàng tử út của Ả Rập và lý do ngoài , Fernando chỉ khẽ nhướng mày. Hắn để cho nghi lễ kéo dài thêm, bàn tay to lớn và chắc nịch đưa , giọng trầm nhưng gọn gàng:
“Miễn lễ , hoàng tử Kareem. Ở đây coi như bằng hữu là .”
Bàn tay hai chạm . Kareem nhỏ bé, hình vạm vỡ của vốn khiến khác ngước , mà Fernando, vẫn thấy rõ sự chênh lệch. Hắn cao hơn, vai rộng và rắn rỏi, khí thế như bao trùm cả sân tối. Cái bắt tay của mang lực đạo đủ, phô trương, nhưng khiến Kareem hiểu rằng , một khi đối diện, đều buộc theo nhịp .
Kareem ngước lên, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt lóe chút khâm phục xen lẫn thách thức, như thử xem cái bóng thực sự thể vượt qua.
Suốt từ khoảnh khắc Fernando bước , Eden chỉ đó, dáng vẻ thoải mái, ánh mắt ung dung như một pho tượng sống mỉm thiện. Trong khi Kareem giữ từng cử chỉ theo đúng khuôn phép, cúi đầu, xưng hô chuẩn mực đưa tay chào, Eden chẳng hề nhúc nhích, cũng hạ qua bất kỳ nghi lễ nào.
Chính lúc cái bắt tay dứt, Kareem mới chợt khựng , khóe mắt đảo nhanh về phía Eden. Ở bạn , rõ ràng điều gì khác biệt — một sự tự nhiên đến mức gần như vô lễ, nhưng khiến bầu khí gượng gạo. Trái , thái độ ung dung tựa như mặc nhiên thừa nhận, giống thể Eden vốn thuộc về một vòng tròn riêng, nơi khác thể dùng thước đo nghi lễ thường thấy để áp đặt.
Ánh mắt Kareem lóe lên sự ngạc nhiên, lẫn một tia tò mò khó giấu.
Kareem thoáng chau mày, sang, khẽ hắng giọng như nhắc khéo. Giọng hoàng tử Ả Rập trầm ấm nhưng vẫn giữ sự tinh tế:
“Eden, ít cũng nên chào chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-47.html.]
Eden nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ đúng mực, như thể ngoan ngoãn lời bạn. Cậu chậm rãi cúi nhẹ, giọng trầm mà êm:
“Xin kính chào bệ hạ.”
Thoạt , đó là một lời chào đầy đủ lễ nghi, chỗ nào để bắt bẻ. trong đầu, Eden lướt qua một ý nghĩ chua chát xen chút mỉa mai: “Ngày nào cũng gặp, còn diễn trò nghi lễ nữa ?”Cậu vốn chẳng thích mấy hình thức rườm rà , chỉ cảm thấy nặng nề và thừa thãi.
Fernando khẽ nghiêng , đôi mắt sắc như xuyên thẳng qua lớp bình thản của Eden. Giọng vang lên trầm ấm, lớn nhưng đủ để chặn cả nhịp thở trong khoảnh khắc :
“Ta tự hỏi… Eden, vì chọn ngoài hành lang , trong khi thứ quan trọng vẫn đang diễn bên trong?”
Eden cau mày, lẩm bẩm trong đầu: “Gì … giở trò quen ở đây ? Trong khi xung quanh chỉ vài cận vệ tín và đúng một bạn mà lâu mới gặp ?”
Eden nhếch môi, chẳng thèm trực tiếp, giọng khẽ khàng mà vẫn đủ để bật sự bất ngờ:
“Tự … nghĩ .”
Câu trả lời dứt, gian như ngưng một nhịp. Kareem bên cạnh, mắt tròn xoe, gần như tin nổi: chỉ một câu ngắn ngủi mà táo bạo tới mức… vô lễ nghiêm trọng, ở nhiều nơi thể là… tù đấy.
Kareem khẽ huých vai Eden, giọng thì thầm đủ để chỉ :
“Cậu gì …? Ở đây mà… câu đó… là vô lễ lắm đó.”
Eden trả lời ngay. Cậu chỉ nghiêng đầu, đôi mắt hết lướt qua Kareem, dừng Fernando. Trong ánh chút thách thức, chút bất cần, như thể cho lời: “Nếu thấy thể bỏ qua, thì hãy tự … giải thích cho rõ ràng mối quan hệ của chúng .”
Khoảnh khắc ngắn ngủi khiến bầu khí như đặc quánh hơn. Kareem cảm nhận rõ ràng một điều gì đó vượt ngoài phép xã giao bình thường, nhưng Eden vẫn giữ gương mặt bình thản, như đang ép Fernando là lên tiếng .
Fernando khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng ánh lên sự sắc bén nhưng nhanh chóng dịu xuống. Hắn đáp sự thách thức trực diện của Eden, đó, giọng trầm cất lên với vẻ quan tâm tự nhiên đến mức khiến Kareem thể bỏ qua:
“Eden, gió ngoài khá lạnh. Em nên lâu ở hành lang.”
Âm điệu nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa mệnh lệnh, giống hệt cách một chồng khéo léo quan tâm đến vợ mặt khác. Fernando còn khẽ nhích bước, cách rút ngắn, bàn tay đặt lên vai Eden, như vô tình nhưng đủ để ai tinh ý cũng nhận .
Kareem thoáng mở to mắt, lập tức cụp mi, chậm rãi thở một dài. Trong đầu như bừng sáng điều vốn dĩ Eden chịu . Không cần lời giải thích trực tiếp, chỉ cần cử chỉ của Fernando cũng đủ rõ ràng.
Fernando cúi xuống, bàn tay vai Eden siết khẽ, giọng trầm thấp nhưng đầy rõ ràng:
“Em nên ngoài nữa. dặn , gió đêm dễ khiến em cảm lạnh.”
Eden khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, đáp cũng chẳng phản đối, ánh mắt như thể nhạo sự quan tâm quá mức nhưng đồng thời cũng tránh né.
Không gian như gói chặt trong khoảnh khắc . Kareem cạnh, hai tay vô thức siết lấy trong nếp áo choàng trắng. Đôi mắt lướt từ bàn tay to lớn của Fernando đang đặt lên vai Eden, sang ánh nửa chế giễu nửa chấp nhận của Eden, n.g.ự.c như thắt bởi sự thật phơi bày mà chẳng cần một lời xác nhận.
Cuối cùng, Kareem thể giữ im lặng nữa. Anh khẽ cúi đầu thật sâu, giọng run nhưng vẫn cố giữ sự điềm tĩnh của một hoàng tử Ả Rập:
“Xin thứ … … quả thật thất lễ .”
Không khí vẫn đặc quánh, chỉ thấy tiếng gió lùa nhẹ qua hành lang dài. Kareem cuối cùng cũng để vai rũ xuống, cúi đầu thật sâu hơn , giọng trầm , mang theo sự thành khẩn khó giấu:
“Xin thứ … ... Nếu rõ mối quan hệ giữa hai , tuyệt đối để lỡ lời như .”
Lời khẽ vang, đủ để tạo thành nhịp vang vọng trong gian vắng. Kareem dám ngẩng mặt ngay, tựa như nhận chen một thế giới mà lẽ quyền can dự.
Fernando im lặng vài nhịp, ánh mắt sắc bén thoáng lóe lên dịu xuống, bàn tay vẫn đặt vai Eden, như ngầm xác nhận những gì Kareem hiểu . Eden chỉ nhướng mày, khóe môi cong nhẹ, phủ nhận, cũng chẳng cần thêm một lời giải thích nào.