Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:45:00
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Arden lúc mới mím môi, ánh mắt còn vương chút run rẩy, nhưng hít một , giọng vang lên tuy mạnh mẽ, mang theo thứ trong trẻo khiến cả khán phòng bất giác chú ý:
“Tư thù của bà với cô … thì để lúc khác tính toán. Đây nơi để trêu đùa. Hơn nữa… cô sai.”
Một thoáng im lặng tưởng như Arden thắng thế, nhưng những tiếng xì xào bùng lên.
“Arden , em còn trẻ, hiểu chuyện lớn .”
“Đừng để cảm tính hỏng danh tiếng.”
“Chuyện … em nên xen .”
Từng lời, từng ánh mắt đều hướng về phía , chẳng vì họ tin bà đúng, mà chỉ vì chiếc bóng lưng bà — chồng với quyền lực và tầm ảnh hưởng trong giới.
Eden từ xa vốn chỉ định , nhưng càng , càng thấy m.á.u nóng trong dồn lên. Một đám lớn, ăn vận sang trọng, miệng ngọt xớt như sơn son vàng, mà nhao nhao hùa theo một trò bắt nạt hèn mọn.
Cậu bật , tiếng vang vọng như xé toạc bức màn nghiêm trang của hội trường:
“Xin , nhưng… đang xem nhầm phim trường Trung Quốc nào ? Một hội nghị Nobel, mà mấy biến thành hậu trường của một bộ phim cung đấu rẻ tiền thế ?”
Ánh mắt Eden quét qua, né tránh ai. Cậu rút kính râm từ cổ áo, xoay xoay ngón tay như thể chán ngấy cái màn kịch mắt.
“Thật đấy, cứ tưởng chỗ để vinh danh trí tuệ, hóa là nơi phô diễn mấy màn phe cánh, đè nén kẻ yếu. Vui nhỉ.”
Bà thoáng khựng khi thấy Eden bước tới, ánh đèn từ trần nhà hắt xuống khiến gương mặt nổi bật giữa đám đông. Một nụ xã giao thoáng hiện môi bà, như thể bắt gặp đồng minh:
“À… Eden Aaron. Cũng , cũng thấy đấy — những kẻ xứng đáng thì nên vị trí của . Cậu đúng ?”
Cả nhóm xung quanh lập tức im lặng, ánh mắt chờ đợi, giống như đang hóng một cú gật đầu từ để xác nhận phe phái.
Eden nhấc cằm, khoé môi nhếch nhẹ, đôi kính râm lắc lư trong tay như thể đang cân nhắc. Rồi bật khẽ, tiếng như thể một lời mỉa mai hơn là đồng tình:
“Ờ… đúng đấy. Không xứng đáng thì nên vị trí của .”
Ánh mắt Eden lướt qua bà một nhịp, dừng nơi cô gái đang đám đông dồn ép. Cậu nghiêng đầu, giọng kéo dài chậm rãi, để từng chữ rơi xuống rõ ràng:
“ nghĩ… câu đó hợp với bà hơn.”
Bà nhíu mày, đôi mắt sáng lên vì cảm giác lời chỉ trích của thử thách. Căng thẳng lan tỏa quanh bà, giọng cứng:
“Cậu… đang… ý gì ?”
Ngay lập tức, một giọng khẽ vang từ phía gần đó, đủ để chỉ bà :
“Bà kỹ … gia thế lớn lắm. Đừng đùa với .”
Eden đó, đôi mắt vẫn dán bà , nhưng trong đầu cảm nhận sự đổi nhịp độ xung quanh. Không khí căng thẳng như kéo căng mặt dây đàn, từng ánh mắt xung quanh liếc về phía như đoán bước tiếp theo.
Chợt, Eden nhận một bóng mới tiến giữa đám đông — cao, tuấn tú, dáng thẳng, ánh mắt dừng đủ lâu bà lướt qua cảnh tượng hỗn loạn . Đoán chỉ ngang qua, Eden nhướng mày, nhíu mày một chút vì sự tò mò lạ lùng.
Người dừng , giọng nhẹ nhàng, mang theo một chút hàm ý pha trộn với sự ngạc nhiên:
“Chuyện gì đang diễn ở đây ?”
Eden quan sát kỹ hơn. Cậu — lên tiếng — mặc bộ lễ phục hoàng gia tinh xảo, đường may sắc sảo như cắt từ từng thước vải quý. Áo khoác xanh hoàng gia kèm viền vàng óng ánh, huy hiệu nhỏ n.g.ự.c áo lấp lánh ánh đèn, tất cả tạo một cảm giác quyền uy khác biệt so với những ca sĩ, diễn viên doanh nhân quanh đây.
Ngay lập tức, ánh mắt xung quanh đều cúi xuống, nhún chân và chào theo quy tắc tôn nghiêm dành cho hoàng gia. Eden suýt ngượng ngùng — tiếp xúc với Fernando quá lâu, quá quen đến mức nghi lễ hoàng gia dường như chỉ còn là hình thức với . Cậu khẽ nhíu mày, tự nhủ nhớ phép tắc, tay nhấc kính râm lên, nhanh chóng thực hiện một cú gật đầu nửa vời nhưng đủ tỏ ý tôn trọng, trong khi ánh mắt vẫn dán theo từng cử chỉ của .
“Xin , vẻ đến đúng lúc … lộn xộn. là hoàng tử của Monaco. đến tìm… vợ của ông đạo diễn Victor Sorrento.”
Một nụ khẽ nở môi bà, vui mừng chút thích thú — cơ hội để thể hiện sự “quyền uy” của đến.
Bước tới gần, bà nâng giọng, đủ để hoàng tử , mang theo sự khéo léo:
“Ồ, may quá… Có ngài ở đây . Chuyện … rắc rối một chút, nhưng chắc chắn sẽ thú vị nếu ngài chứng kiến.”
Hoàng tử Monaco nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi ngờ khi lời bà:
“À… xin , bà là… vợ ông ?” Giọng ngạc nhiên cố giữ phép lịch sự, như chắc chắn khi bước câu chuyện đang sôi sục.
Bà nhếch môi, nụ khẽ cong lên đủ tinh quái, ánh mắt vẫn giữ cái sắc bén điềm tĩnh thường thấy:
“ … là vợ ông .” Giọng bà vang nhẹ, nhưng mỗi chữ đều mang theo sự tự tin, như xác nhận danh phận giữ quyền kiểm soát tình huống.
Hoàng tử Monaco lùi một bước, nhưng vẫn giữ vẻ tôn trọng, ánh mắt lướt nhanh qua đám đông đang sôi sục, dường như đoán ngay đây là một chuyện đơn giản.
Hoàng tử Monaco hít một , giọng trầm nhưng vẫn giữ phép tắc của hoàng gia:
“ sự thật. Bà… sẽ cho quan điểm của chứ?”
Bà nghiêng , ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn dịu dàng theo kiểu diễn viên nổi tiếng:
“À, chuyện … cũng đơn giản thôi,” bà cất giọng chậm rãi, từng từ thốt như thể đang dẫn dắt cả khán phòng màn kịch riêng của . “Cô … thật sự thất lễ với . Hành động, lời … tất cả đều thiếu tôn trọng. Ở một buổi lễ trang trọng như hôm nay, cô giữ phép tắc, hiểu vị trí của . chỉ… nhắc nhở một cách nhẹ nhàng thôi, nhưng vẻ… cô cần một bài học.”
Bà liếc qua Eden, Arden, ánh mắt khẽ mỉa mai nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh:
“Và… tất nhiên, những gần đó, những ai… quan sát, sẽ thấy rõ ràng ai đúng, ai sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-46.html.]
Hoàng tử Monaco lặng một nhịp, ánh mắt chạm Eden. Thường thì giữ vẻ lạnh lùng, nhưng giờ đây, gương mặt khẽ nhíu , tò mò chút gì đó khó chịu.
Cậu hoàng tử hít một , cố gắng giữ phép tắc hoàng gia, giọng trầm nhưng chậm rãi:
“À… nhận . Eden Aaron, ?…”
Một cái nhíu mày nhẹ, đủ để bộc lộ thái độ ưa, nhưng vẫn đến mức công khai phản kháng.
Eden nhấc kính râm lên, gật nhẹ đầu về phía hoàng tử, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ sự tôn trọng đủ:
“Chào ngài. Rất vui gặp ngài.”
“À… thật thú vị khi gặp một doanh nhân… quen với những quy tắc của hoàng gia đến mức… cách cúi chào mà vẫn giữ cái riêng của .”
Eden nhếch môi, cúi đầu nhẹ:
“Ôi, hóa ngài đây cũng để ý đến … Vậy thì cẩn thận, để lu mờ ai cả.”
Hoàng tử Monaco mỉm , ánh mắt lấp lánh vẻ tinh tế, pha lẫn chút châm biếm kín đáo:
“Ồ, thật hiếm thấy một thái độ lễ phép, … khiêu khích như . Có lẽ sẽ để mắt nhiều hơn, nếu … vượt mặt trong buổi tối hôm nay.”
Eden đó, mắt liếc qua hoàng tử Monaco, lòng thầm nhủ: rõ ràng ưa . Cái cách ánh mắt dừng , lịch sự đầy hàm ý châm biếm, khiến Eden cảm nhận sự đề phòng ngay từ giây đầu tiên. Không cần ai , hiểu rõ — đây kiểu hoàng gia bề ngoài vui vẻ với khách mời, mà là kiểu thấu và đánh giá, kiểu giấu sự khó chịu ngay lớp lễ nghi.
“Ngài… vẻ tốn khá nhiều thời gian ở khu vực giải trí đấy.”
Hoàng tử Monaco khẽ nhếch môi, nụ như một đường cong tinh tế, đủ để Eden nhận sự mỉa mai ẩn giấu bên . Giọng trầm, nhịp điệu chậm rãi, mang theo vẻ lịch sự dè dặt:
“Có lẽ … tò mò quá mức thôi. chắc chắn… cũng chứng kiến cách những ‘giải trí’ thể hiện bản đám đông.”
“Vậy… chúc ngài may mắn với điều đó.”
Không đợi phản ứng từ phía , Eden sang Arden, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bé, cùng hướng về phía phụ nữ — đám đông xung quanh dồn ép. Họ di chuyển , nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như khép màn kịch nhỏ diễn giữa khu vực giải trí, để hoàng tử Monaco giữa ánh đèn và những ánh mắt đang dõi theo, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới của Eden và sự tôn nghiêm của hoàng gia.
…
Arden Eden, đôi mắt sáng lên như bắt gặp một ngôi giữa đêm tối, ánh sáng lấp lánh giấu sự ngưỡng mộ. Cậu nhỏ hắng giọng, giọng trầm nhưng vẫn đầy nhiệt huyết:
“Cảm ơn … thật sự cảm ơn nhiều!”
Eden vốn chẳng thích xen chuyện rắc rối, nhưng khi thấy thái độ cay nghiệt của bà vợ cùng cái nhíu mày mang ý khinh miệt từ Hoàng tử Monaco, Eden thấy ngứa mắt. Đáng chỉ cần , để họ tự bày trò với , thoát khỏi một màn kịch dư thừa. Thế nhưng, cái m.á.u nghịch ngợm cộng thêm sự khó chịu dâng lên khiến kìm , chen một chút. Không vì công lý gì cao xa, mà chỉ vì ghét cái kiểu lấy quyền thế chèn ép kẻ khác, nhất là khi kẻ là một trai trẻ với vẻ ngoài mảnh mai như Arden.
Bước rời khỏi chỗ đó, Eden chậm rãi hít , ánh mắt liếc sang bên cạnh. Arden Lysander — cái tên xa lạ. Trước đây, Eden từng phong phanh mặt báo: phía trai một thế lực khá m.á.u mặt, kín tiếng, hiếm khi lộ diện công chúng. Điều đó càng khiến Arden trở nên bí ẩn, như thể cả con che phủ bởi một màn sương dày đặc mà ai cũng vén lên. Eden vốn dĩ hiểu rõ cảm giác đó, bởi chính cũng một cực kỳ quyền lực , và ít cái bóng lớn khiến dè chừng khi tiếp cận .
trái với những lời đồn đại khô khan, Eden tận mắt thấy Arden hề mang dáng vẻ kiêu căng lợi dụng quyền lực. Cậu trai sở hữu một vẻ phi giới tính, mềm mại đến mức khiến ngỡ ngàng. Làn da sáng mịn, mái tóc rủ xuống khung mặt thon, đôi mắt long lanh như chứa cả trời trong đó. Có cái gì đó trong veo mong manh, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ cuốn mất.
Eden thoáng ngẩn ngơ. Ngay cả bước của Arden cũng nhẹ nhàng, phần cẩn trọng, nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt là sự kiên định khó lẫn. Một sự đối lập kỳ lạ — yếu đuối mà mạnh mẽ, khiến Eden bật thể rời mắt.
Eden rời khỏi hội trường, bỏ lưng sự náo loạn lắng xuống. Cậu chỉ kịp vỗ nhẹ vai Arden, cái chạm khẽ như một lời động viên im lặng. Không thêm gì, thẳng, bóng dáng hòa ánh sáng vàng nhạt của dãy hành lang.
Chưa kịp lấy , một giọng trầm ấm, vang đầy sức sống cất lên phía :
“Eden Aaron? Thật ngờ gặp ở đây.”
Eden dừng , khẽ nghiêng đầu. Một dáng cao lớn đang tiến về phía — khăn trắng keffiyeh quấn gọn gàng, đôi mắt đen rực sáng. Kareem Al-Hamdan. Người bạn chí cốt từ những năm đầu Eden bắt đầu bước chân thế giới thượng lưu.
“Kareem…” Eden khẽ bật , nhướn mày. “Tưởng c.h.ế.t dí ở mấy dự án dầu mỏ chứ. Bao năm trời thèm ngó ngàng gì.”
Người đàn ông Ả Rập dang tay, cái ôm vững chãi, tiếng dội khắp hành lang:
“Cậu vẫn y như xưa. Báo chí ngày nào chẳng thấy tên Eden Aaron, nhưng thì chôn trong công việc. Hội nghị mới dịp thoát . là ông trời cách sắp đặt, cho gặp ngay chỗ .”
Eden bật khẽ, đưa kính râm lên vuốt mái tóc:
“Thế mới , thì trôi nổi khắp mặt báo, còn thì biến mất khỏi thế giới. kiểu trời sinh để cân bằng.”
Kareem nhíu mày, liếc một cái đầy hàm ý:
“ thì vẫn , Eden. Vẫn cái phong thái khiến phát điên, khiến dõi theo.”
Eden nhún vai, đôi môi vẽ nụ lơ đãng:
“Anh cũng khác gì . Chỉ là khán giả của chúng khác thôi.”
Khoảnh khắc , cả hai cùng bật . Tiếng vang vọng trong hành lang sáng rực, lấn át tàn dư căng thẳng còn sót từ khán phòng. Eden cảm nhận rõ một điều: bao năm, vẫn chỉ vài hiếm hoi khiến thấy như đang chuyện với chính — Kareem chắc chắn là một trong đó.
Hai bước ban công ngoài hành lang, gió đêm lùa qua mang theo mùi rượu mạnh và ánh đèn thành phố phía xa. Eden tựa hờ lan can, rút từ túi áo khoác một điếu xì gà mảnh, nhưng kịp châm lửa thì Kareem phá lên :
“Cậu nhớ cái đêm ở Dubai chứ? Khi chúng kéo nguyên dàn xe riêng đại lộ Sheikh Zayed lúc nửa đêm, đèn pha rực sáng như biến cả con đường thành sàn diễn.”
Eden nhướn mày, khóe môi khẽ cong:
“Làm mà quên . Chúng còn dừng hẳn giữa ngã tư chỉ để bật nhạc, nhảy ngay mui xe. Cả thành phố lúc đó tưởng là đoàn phim của Hollywood.”
Kareem ngửa đầu , giọng vang dội:
“Không, đỉnh nhất là khi cảnh sát lao đến. Cậu rút séc , ký ngay tại chỗ, đẩy tay họ : ‘ thích phiền. Bao nhiêu cũng , miễn chúng tiếp tục vui vẻ.’ Khuôn mặt bọn họ lúc đó… priceless.”
Eden phả một khói mỏng, ánh mắt sáng lên một tia hứng thú khi nhớ :
“Điên thật. cái cảm giác cả thành phố im lặng, hai thằng khùng tụi … đáng nhớ thật đấy.”