Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:44:59
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng ở Madrid.
Ánh nắng đầu ngày chạm mặt đá trắng, phủ lên cung điện hoàng gia một lớp sáng vàng rực rỡ như dát mỏng mật ong.
Cánh cổng sắt rèn khổng lồ mở chậm rãi, tiếng bản lề nặng nề ngân vọng trong sân rộng lát đá cẩm thạch. Đoàn xe dừng ngay bậc thang dẫn lên đại sảnh. Từng bậc thang trải thảm đỏ, sắc đỏ trầm ấm, nổi bật ánh nắng dịu buổi sớm.
Những dãy cột khổng lồ vươn thẳng lên trời, ôm trọn mặt tiền cung điện. Điêu khắc tinh xảo phủ kín mái vòm, khắc họa những chiến tích và biểu tượng vương quyền. Tượng sư tử, đại bàng, ngọn thương… tất cả sừng sững, như nhắc nhở bất cứ ai đặt chân nơi rằng đây chỉ là một cung điện — mà là trái tim quyền lực của cả đất nước.
Eden bước xuống xe.
Cậu ngẩng mặt, khối kiến trúc khổng lồ trải dài mắt. Sáng nay, trời trong đến mức những đường nét sắc cạnh mái ngói xanh thẫm đều nổi bật. Những khung cửa sổ khổng lồ phản chiếu ánh sáng, khiến bộ tòa nhà như sáng rực từ bên trong.
Tiếng giày của lính gác dội vang nền đá, đồng loạt, đều đặn. Đội ngự lâm hoàng gia hai bên lối , áo giáp sáng bóng, tay nắm chặt chuôi gươm. Không một ai cử động ngoài đôi mắt sắc lẻm dõi theo.
Trong giây lát, Eden cảm nhận rõ: bước qua khỏi bậc thang , còn ở trong thế giới của nữa. Đây là thế giới của Fernando.
Bên trong, gian mở choáng ngợp.
Trần cao vút, chạm trổ vàng son, những bức bích họa kéo dài bất tận, kể những cuộc chiến và những khoảnh khắc đăng quang lịch sử. Những chùm đèn pha lê rủ xuống như những thác sáng, từng mảnh cắt lấp lánh khi đón ánh mặt trời xuyên qua khung kính lớn.
Tiếng bước chân Eden vang dội trong hành lang. Mỗi bước như khuếch đại, lọt thỏm giữa sự im lặng giữ gìn kỹ lưỡng. Những bức chân dung hoàng gia treo dọc hai bên tường, ánh mắt họ như dõi theo từng cử động nhỏ của , soi xét, cân đo.
Người hầu cúi đầu khi Eden ngang qua. Không một ai cất lời. Chỉ tiếng vải lụa xào xạc và mùi gỗ trầm hương phảng phất trong khí.
Cậu rẽ qua một khúc quanh, và cuối hành lang trải dài , một cánh cửa đôi khổng lồ hiện . Khắc họa những biểu tượng cổ xưa của hoàng tộc, cánh cửa như chặn con đường, uy nghi nặng nề.
Hai lính gác đẩy cửa.
Cánh cửa mở với tiếng rền trầm, và Eden bước .
Đại sảnh sáng bừng ánh vàng, rộng lớn đến mức thể đặt cả một nhà thờ trong đó. Những dãy cột trắng ngà dựng lên như rừng, vòm trần vẽ đầy thiên thần và vòng nguyệt quế. Một chiếc ngai đặt bục cao, vương giả và lạnh lùng.
Và ngay bậc thềm dẫn lên ngai — Fernando.
Anh đó, lưng thẳng, áo choàng sẫm màu phủ ngang vai, như thể chính ánh sáng trong phòng cũng nghiêng theo . Không cần vương miện, cần gươm, nhưng khí thế đủ khiến Eden dừng một nhịp.
Fernando sang.
Ánh mắt , châm biếm, nắm chắc thứ trong tay.
Khóe môi nhếch lên nhẹ, giọng vang xuống, to nhưng lọt thẳng tai Eden:
“Em đến . Madrid sáng nay hợp với em ?”
Eden bước thêm vài nhịp, tiếng giày dội trong sảnh rộng như trêu ngươi sự trang nghiêm ở đây. Cậu cúi đầu chào như bao kẻ khác, cũng giữ dáng vẻ nghiêm cẩn mà cung điện đòi hỏi. Thay đó, Eden ngẩng mặt, đôi kính râm vẫn còn vắt cổ áo, ném ánh ngang dọc như thể đang đánh giá một căn penthouse thuê chứ cung điện hoàng gia.
“Ừm… cũng .”
Cậu đáp, giọng kéo dài một chút, mang theo sự nhởn nhơ.
“Chỉ lắm tượng, nhiều vàng quá, em cứ tưởng đang lạc bảo tàng.”
Eden còn kịp dứt câu thì ánh mắt một tia sáng bất ngờ hắt từ phía bậc thang. Không từ chùm đèn pha lê khung mạ vàng nào, mà từ cái huy hiệu gắn ngay n.g.ự.c áo Fernando — nhỏ thôi, nhưng sáng đến mức chói mắt, như chứng minh rằng cần cả ngai vàng để ai cũng tỏa quyền lực riêng.
“Ồ… cái gì mà lóe thế ?”
Cậu nhướng mày, giữ ý tứ, sải bước thẳng lên bậc thang, bỏ ngoài tai cái khí nghiêm trang của đám cận thần còn đang cúi đầu. Giày da của Eden gõ xuống mặt đá, nhịp vang phần thách thức.
Eden bước một mạch đến mặt Fernando, ngẩng mặt lên — mà ngẩng kiểu nào cũng vẫn thấp hơn một cái đầu. Khoảng cách chiều cao khiến trông như một kẻ con nít đang cố với tới món đồ kệ, nhưng ánh mắt thì sáng rực, tò mò dán chặt huy hiệu lấp lánh .
“Cho em coi cái chút .”
Cậu chìa tay, chẳng hỏi mượn cũng chẳng giữ phép tắc, đầu ngón tay chạm khẽ mặt huy hiệu sáng loáng.
Chưa kịp chạm thứ hai, bàn tay nắm gọn. Fernando chẳng dùng nhiều sức, chỉ khẽ siết, nhưng cái cách nhấc tay Eden lên cao khiến trông chẳng khác nào một nhóc nghịch dại bắt quả tang.
Ánh mắt nhà vua hạ xuống, thản nhiên mà sắc bén, khóe môi cong lên thành một đường cong lạnh lẽo:
“Em quen với việc đụng chạm những thứ thuộc về như thế ?”
Eden giật nhẹ tay nhưng thoát, môi bĩu , mắt liếc ngược :
“Như thế nào mới gọi là thứ thuộc về ?”
Fernando xuống, ánh sáng từ cao hắt xuống viền gương mặt Eden, trông như một đứa trẻ tước mất món đồ chơi. Môi bặm , mắt sáng long lanh, thái độ thì cố tỏ bất cần nhưng càng càng… đáng yêu một cách vô lý.
Fernando giải thích dài dòng, chỉ liếc qua ánh mắt đang soi mói mặt Eden buông gọn:
“Ghim áo hoàng gia. Mỗi đời vua đều đeo, mỗi đời nâng cấp.”
Cậu trai trẻ khựng nửa giây, đáp. Ánh mắt vẫn rời khỏi nơi sáng loáng , như thể một đứa trẻ đang chạm thử món đồ cấm kỵ.
Fernando đợi hỏi thêm. Anh nắm lấy bàn tay Eden, động tác bất ngờ đến mức cả cung điện tưởng như lặng một thoáng. Ngón tay vua siết nhẹ, hạ xuống, đặt môi lên đúng nơi chiếc nhẫn đang .
“Đỏ là máu. Người gọi nó là La Sangre del Alba — m.á.u của bình minh. Nó gắn liền với lịch sử Tây Ban Nha.”
Anh ngẩng mắt, ánh thẳng , giọng trầm mà sắc:
“Với , nó còn hơn thế. Thấy nó tay em… thì hãy nhớ, đó là m.á.u của . Và trái tim của .”
Trong đầu Eden, một chuỗi ý nghĩ bật lên liên tục, như than phiền, như thừa nhận: Được , … là đàn ông yêu . Hiểu . hôm nay… hôm nay ăn mặc kiểu gì thế ?
Cậu khẽ nghiêng đầu, mắt lia từ chiếc ghim n.g.ự.c sáng choang xuống đến bộ lễ phục hoàng gia ủi thẳng nếp, từng đường viền ánh lên nắng sớm. Bình thường, Fernando chẳng khi nào bận rộn với những thứ — là kiểu mặc tối giản vẫn toát quyền lực. Vậy mà sáng nay, từ cổ áo đến khuy măng sét, tất cả đều tinh tươm đến mức gần như… trịnh trọng quá đáng.
Eden mím môi, khóe miệng khẽ cong, kìm tò mò mà buông thẳng câu hỏi:
“Anh… hôm nay diện kỹ thế? Chuẩn ? Làm gì quan trọng ?”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lướt xuống Eden một thoáng, khẽ nhếch môi, giọng hạ thấp như thể trêu nhưng thấm mùi châm biếm:
“Em nghĩ mặc thế … chỉ để dạo quanh sân vườn thôi ?”
Fernando xong thì cũng giải thích ngay. Chỉ khẽ chỉnh cổ tay áo, động tác chậm rãi nhưng đủ khiến Eden chờ, tò mò thêm. Đến lúc bắt đầu sốt ruột định hỏi thì Fernando mới ngẩng lên, giọng đều đặn nhưng lạnh và gọn:
“Hoàng tử Monaco sắp đặt chân đến Madrid. Một chuyến thăm cấp hoàng gia, chỉ còn đầy một giờ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-45.html.]
Eden đến đó thì trong đầu bật một ý nghĩ đầy mỉa mai: À, thì là thế… m.á.u mủ quý tộc gặp nên mới trình trịnh, nghiêm trang thế . Còn bình thường đối diện với , chẳng cần khoác cái dáng vẻ bóng bẩy bao giờ.
Cậu khẽ liếc sang Fernando, ánh mắt vòng tròn một lượt từ huy hiệu n.g.ự.c áo, bộ lễ phục hoàng gia cho đến thần thái đường bệ . Không cần thành lời, cái cách môi Eden cong lên, ánh tò mò chọc ghẹo đủ để phơi bày ý nghĩ trong đầu.
Fernando bắt khoảnh khắc , ánh mắt nheo , nhận như thách thức. Anh nghiêng , giọng vang đều, trầm mà lạnh nhưng rõ mùi châm biếm:
“Eden, em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây thôi. Khi xong việc, sẽ trở về. Thế là đủ.”
Fernando dứt lời thì Eden chỉ “ờ” một tiếng chi là hờ hững, chẳng buồn tranh cãi thêm nửa câu. Thế , kèn trống, xoay , giật phắt khuy áo khoác vest, kéo … bịch! — ném thẳng tay Fernando.
Cái áo khoác đắt tiền bay gọn lỏn như thể đang ném cho quản gia cầm, chứ chẳng ném tay vua Tây Ban Nha. Fernando khựng , xuống áo, lên Eden — cái dáng nhỏ hơn cả cái đầu mà đang thản nhiên gót, bước với vẻ “ đường, khỏi cần ai dẫn”.
________________________________
Tối hôm .
Cả thành phố Madrid sáng rực như khoác thêm một lớp áo choàng bằng ánh điện. Trên đại lộ Gran Paseo Real, đoàn xe nối dài về phía Gran Teatro de la Aurora — nhà hát lộng lẫy nhất Tây Ban Nha, tu bổ để tổ chức Hội nghị Nobel Toàn cầu. Đêm nay, chỉ các bậc học giả xuất sắc nhất thế giới, mà còn đủ tầng lớp quyền lực: hoàng gia, chính khách, ngôi giải trí, doanh nhân hàng đầu.
Trên những bậc thang cẩm thạch trải thảm đỏ, ống kính máy ảnh chớp liên hồi, đám đông phóng viên chen hò hét tên các khách mời.
Fernando xuất hiện , khoác bộ lễ phục hoàng gia Tây Ban Nha, huy hiệu bạc sáng chói n.g.ự.c áo khiến cả hàng máy ảnh như nổ tung. Bên cạnh, Leonardo lặng lẽ theo nửa bước, gương mặt nghiêm trang của một trợ thủ hoàng gia.
…
Chiếc Bentley đen bóng dừng thảm đỏ, Eden bước , dáng cao gầy trong bộ tuxedo ôm sát đường nét. Cổ tay áo khẽ trượt để lộ chiếc Patek Philippe, từng bước bậc thang cẩm thạch như thể chẳng hề chịu áp lực từ hàng trăm ống kính đang hướng về phía . Khuy măng sét vàng hổ phách hắt ánh sáng dàn đèn, khiến đám đông phóng viên càng trở nên náo nhiệt.
Tiếng gọi tên vang lên liên tiếp, xen lẫn vô câu hỏi: hợp tác với ngân hàng nào, liệu mối quan hệ với quốc vương Tây Ban Nha . chỉ khẽ , cái nửa như khinh nhàn, nửa như bỡn cợt, bước mà ngoái đầu.
Ngay khi bước khỏi thảm đỏ, tiếng ồn ào phía bỗng dậy lên như sóng vỡ. Hàng trăm ống kính đồng loạt hướng về một phía, tiếng hò hét gọi tên vang dội cả bậc thang cẩm thạch.
Cậu thoáng đầu, chỉ kịp thấy ánh sáng flash dồn dập như bão chớp lấy hình một bóng dáng khác. Người hô vang, giọng dồn dập và cuồng nhiệt: “Arden Lysander!”
Đám đông gần như vỡ tung trong sự phấn khích, phóng viên chen lấn, fan hâm mộ gào thét. chỉ nhướn mày, mấy quan tâm, nhanh chóng , bước tiếp trong hội trường.
Phía nhất, ngay tầm mắt sân khấu, là dãy ghế dành cho hoàng gia và quý tộc châu Âu — nơi từng bộ lễ phục, từng huy hiệu, từng cử chỉ đều như một lời khẳng định về dòng m.á.u cao quý. Cao hơn một bậc, khu A trải dài với hàng ghế của giới chính trị gia, những bộ vest tối màu, những gương mặt lạnh lùng vốn quen bục diễn thuyết.
Khu B phía đối diện rực rỡ khác thường: các ngôi giải trí, diễn viên, ca sĩ, mẫu. Tiếng , mùi nước hoa, ánh đèn flash vẫn còn vương vất từ ngoài thảm đỏ khiến góc như một sân khấu riêng.
Khu C, nơi Eden mời , quy tụ giới doanh nhân quốc tế. Ở đây, sự hào nhoáng lẫn với tính toán. Những ánh mắt trao chỉ là xã giao, mà còn lấp lánh cơ hội đầu tư, liên minh ngầm những cái bắt tay.
Xa hơn nữa là khu D, nơi các học giả, nhà khoa học đoạt giải Nobel an tọa. Không khí ở đó im lặng hơn, giản dị nhưng vẫn toát lên sự uy nghi của tri thức, như một thế giới khác giữa đêm hội phô trương .
Mọi tầng lớp đều mặt, nhưng mỗi khu như một vũ trụ khép kín, để những cách vô hình mà ánh sáng rực rỡ cũng thể lấp đầy.
Cậu mấy phút thấy ngứa ngáy. Không khí nghiêm trang của khu doanh nhân, với mấy gương mặt đạo mạo và những bộ vest thẳng nếp, khiến cảm giác như đang mắc kẹt trong một buổi họp cổ đông dài lê thê.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua các khu khác, nơi đèn flash mới lóe sáng rợp trời. Khu nghệ sĩ. Ở đó, Milcah Percy ung dung như thể cả nhà hát là phim trường riêng của bà.
Eden nhếch môi, dậy chẳng cần xin phép, khiến vài quanh đó nhíu mày khó chịu. Cậu bỏ ngoài tai hết, nhét tay túi quần, sải bước ngang qua lối thảm đỏ bên trong hội trường, thẳng hướng về phía khu nghệ sĩ.
“Con trai cưng của bà kìa.”
Một vài ống kính máy ảnh xoay theo ngay lập tức.
Milcah ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp bóng tiến . Ánh mắt bà khẽ sáng lên, nụ cong nhẹ như thể đoán rằng Eden sẽ chẳng chịu yên quá mười phút.
Bà khẽ nghiêng khi Eden bước đến, tà váy lụa khẽ xao động ánh đèn. Không cần cố gắng, bà vẫn là tâm điểm giữa đám đông nghệ sĩ — gương mặt từng xuất hiện hàng trăm bìa tạp chí, ánh mắt sắc sảo nhưng cũng dịu dàng một cách khó tả.
“Lại đây, con,” bà cất giọng, đủ để , nhưng cũng khiến vài cái đầu gần đó .
Eden cúi xuống, vòng tay ôm nhẹ lấy bà. Cử chỉ chẳng lấy gì kiểu cách, nhưng chính cái sự tự nhiên khiến đám phóng viên xa giơ máy ảnh lên lia lịa. Bà khẽ , chạm bàn tay đeo nhẫn kim cương lên má con trai, như giữ khoảnh khắc .
Eden ngả đầu sang một bên, khóe môi cong cong, giọng trêu chọc thèm giữ ý tứ:
“Mẹ cũng rực rỡ thế , mà cho ba cùng. Tội nghiệp ba, suốt ngày bỏ ở nhà giống như pho tượng trưng bày.”
Bà khẽ bật , nụ pha chút bất lực nhưng vẫn đầy kiêu hãnh.
“Ba con mà theo , cả hội trường sẽ thành một khối băng mất. Ông xuống chỗ nào, khí chỗ đó tụt mười độ.”
“Thì càng chứ,” Eden nhướn mày, giọng vẫn nhởn nhơ. “Ít nhất phóng viên sẽ tiết kiệm tiền mua quạt.”
Bà lắc đầu, con trai mà ánh mắt vẫn dịu dàng. “Con chỉ giỏi bày trò.”
Eden nhún vai, đáp bằng cái nửa miệng quen thuộc, rõ ràng hề phủ nhận.
Tiếng đàn piano từ dàn nhạc chợt lạc nhịp, chẳng vì chơi vụng, mà bởi tiếng ồn lạ len gian bóng bẩy. Ở một góc khuất, nơi ánh đèn vàng kịp chạm tới, bóng dồn ép, như con chim nhỏ rơi khỏi tổ, bầy quạ xô đẩy trong niềm khoái trá giả dối. Nụ môi kẻ đối diện sáng loáng chẳng khác nào mặt nạ diễn sân khấu, bóng dáng tự tin càng khiến đám đông xung quanh nghiêng xu nịnh.
“Thứ hạng xoàng xĩnh như cô mà cũng chỗ trong buổi tối hôm nay ?” Giọng phụ nữ vang lên, đủ lớn để những xung quanh thấy.
Những tiếng bật ngay đó, rộn ràng mà rỗng tuếch. Không tiếng của niềm vui, mà là điệu vỗ tay giả tạo dành cho vai diễn chính đang sàn kịch. Vài kẻ ghé sát , thêm thắt vài lời mỉa mai, giọng ngọt như mật ong nhưng tan trong khí đắng nghét.
Giữa những tiếng loang loáng, một bóng dáng cao ráo tách khỏi đám đông. Arden Lysander bước tới, tay đưa , nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay run rẩy của cô gái như thể vớt một cánh hoa rơi xuống bùn. Sự lặng lẽ trong hành động đối nghịch với ồn ào xung quanh, khiến cả khán phòng thoáng khựng .
Đôi mắt phụ nữ lóe sáng, sắc như lưỡi d.a.o giấu lớp vải lụa. Bà khẽ nghiêng môi , giọng the thé vút lên, rót tai :
“Cậu Lysander đây ? Đến hội nghị danh giá thế mà lo chuyện bao đồng ?”
Arden cúi xuống, tay vẫn giữ nhẹ lấy vai cô gái , như thể che chắn cho một chú chim nhỏ đang run rẩy. đôi mắt thoáng bối rối, tựa như đứa trẻ lạc giữa chợ đông, gì ngoài việc yên.
Người phụ nữ mặt khẽ nhếch môi, ánh lướt qua Arden một thoáng, dường như cân nhắc đến cái bóng quyền lực đang che chở phía . Song, sự kiêu ngạo khiến bà chẳng mảy may e dè.
“Cậu Lysander,” bà kéo dài giọng, như mỉa mai như cợt, “ai cũng chống lưng. đây là chuyện riêng của với cô . Cậu cần xen .”