Thực quần áo của Chử Tu chỉ cháy một chiếc. Vì chập hai cái hong cùng lúc, nên cái bên ngoài cháy xém, còn cái bên trong cả. Anh định vứt cái áo cháy thì Phó Tuyết Dạ gọi .
“Khoan , đừng vứt.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chử Tu: “Sao ?”
“Đưa .” Phó Tuyết Dạ nhận lấy chiếc áo từ tay Chử Tu.
Anh sờ thử, nó gần như khô cong.
Chỉ là mặt cháy xém, nếu chậm thêm chút nữa, hoặc để gần lửa hơn chút nữa thì cháy thủng .
Anh gấp chiếc áo thành một khối vuông vức: “Chất vải áo của khá mềm, lát nữa lấy gối cho Ngu Xu ngủ.”
Đoạn Tiểu Quang và Chử Tu đồng loạt về phía Phó Tuyết Dạ.
Ngu Xu cũng chút kinh ngạc.
[Phó Tuyết Dạ tay thì thôi, tay là kinh !]
[Hay lắm, Phó Tuyết Dạ trực tiếp cân hai, lấy một địch hai.]
[ ngay Phó Tuyết Dạ sẽ thất vọng mà.]
[Phó Tuyết Dạ dịu dàng quá, ai bảo là trai thẳng vô tâm thế.]
[Chử Tu, mau , sẽ dùng cánh tay gối cho Ngu Xu!]
[Đoạn Tiểu Quang, mau , sẽ dùng bụng gối cho Ngu Xu, thể thua !]
Cũng vì câu của Phó Tuyết Dạ.
Chử Tu cảm thấy con cá nướng cũng chẳng còn ngon lành, nhạt thếch.
Đoạn Tiểu Quang cũng chẳng ăn bao nhiêu, ăn qua quýt vài miếng bắt đầu hong quần áo.
Đêm khuya, Ngu Xu ngáp một cái.
Ba đàn ông , bắt đầu suy tính một vấn đề.
Hang đá chỉ bấy nhiêu, bốn nghỉ ngơi thoải mái là điều khá khó khăn, nhưng ít nhất để Ngu Xu ngủ ngon.
Nếu cả ba họ cùng nhường chỗ, thể dọn một trống cho Ngu Xu xuống.
như thì họ chẳng còn gian.
Chử Tu nảy một ý.
“Hay là thế , ba chúng thẳng hàng, sẽ ôm cô , còn chân cô sẽ gác lên hai .”
Ngu Xu: “Hả?”
[Tổ cha nó, c.h.ế.t mất.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-81.html.]
[Đây là cái cách mà con nghĩ đấy ?]
[Ha ha ha ha ha ha, hình dung cảnh tượng đó trong đầu .]
[Phải công nhận, cún Tu nhà cũng nghĩ cách ghê.]
[Cún ngốc đúng là hết nước chấm, cái cách mà cũng nghĩ .]
Đoạn Tiểu Quang thầm lạnh, chửi thầm một tiếng, chó ngốc vẫn chó ngốc, dựa mà ôm.
Phó Tuyết Dạ cau mày: “Không lắm.”
Chử Tu cũng là do linh quang chợt lóe mới nghĩ , Ngu Xu: “Em thấy ?”
Ngu Xu: “Em… em cũng nữa, chúng cứ sát là .”
“Không .”
Cả ba gần như đồng thanh phản đối.
Phó Tuyết Dạ: “Ngồi ngủ ở đây .”
Đoạn Tiểu Quang: “Chật lắm, sẽ nghỉ ngơi .”
Chử Tu ho khan một tiếng: “Chỗ chỉ bấy nhiêu thôi, cứ dùng cách của , thì hai còn cách nào khác ?”
“Đề nghị của Chử Tu tất nhiên là gạt .
Dù nữa, Đoạn Tiểu Quang cũng chẳng đời nào đồng ý để Chử Tu ôm Ngu Xu. khổ nỗi chính cũng chẳng cách nào giành lấy “trọng trách” cao cả , thế nên chỉ đành kiên quyết phản đối.
Phó Tuyết Dạ cũng tán thành.
Đề nghị của Chử Tu đúng là ngớ ngẩn. Ngu Xu là con gái, thể ngủ bọn họ như thế ? Thật quá bậy bạ.
Cuối cùng, cả nhóm quyết định để Ngu Xu nghỉ ngơi tử tế trong hang đá, còn ba trai sẽ ở cửa hang. Dù Ngu Xu cũng một chiếc áo gió, loại áo chống thấm thoáng khí, thể dùng để che mưa tạm. Họ chỉ cần dời đống lửa phía ngoài một chút là sẽ quá lạnh.
Cuối cùng, Ngu Xu gối đầu lên chiếc áo của Chử Tu, yên ngủ trong hang đá. Ba con trai thì chen chúc ở cửa hang, dựa sát , trùm chiếc áo gió của Ngu Xu lên đầu cũng ngủ quên lúc nào .
Chử Tu vẫn ôm khư khư chiếc áo khoác của Ngu Xu. Lúc tỉnh dậy, phát hiện Đoạn Tiểu Quang bên cạnh tranh thủ kéo mất một nửa áo đắp lên . Chử Tu cau mày, dùng sức giật mạnh về.
Cú giật đánh thức cả Đoạn Tiểu Quang và Phó Tuyết Dạ.
Chử Tu vội giả vờ như cũng mới tỉnh, nhắm nghiền mắt mới từ từ mở . Thấy cả hai đang chằm chằm, bèn ho khan một tiếng: “Khụ khụ... Sáng ?”
Đoạn Tiểu Quang thừa tỏng, nhưng vẫn hùa theo: “Ừ, sáng .”
Phó Tuyết Dạ Ngu Xu trong hang đá.
Đống lửa lụi tàn tự lúc nào, Ngu Xu vẫn đang say ngủ. Cô ngủ ngon, khóe miệng khẽ nhếch lên, trông yên tâm bình thản.
Cả ba bất giác cùng về phía Ngu Xu, ai một lời nào.
Khoảng một phút , Phó Tuyết Dạ nhỏ giọng dậy: “Dậy thôi, bên ngoài tạnh mưa .”
Chử Tu cũng lên, ngoài hang vươn vai một cái. Cánh tay mỏi nhừ, cả cũng thoải mái, cổ họng thì khô khốc, cảm giác như sắp cảm đến nơi.