Khi xe chạy sân, thấy Lâm Thanh Huyên đang ở trong vườn, tay cầm một bình tưới cây, thong thả tưới hoa. Dù chỉ khoác lên bộ đồ đơn giản, áo thun cotton màu cam và quần vải lanh màu xanh đen, nhưng khi ánh mặt trời, vẫn tỏa sáng như một bức tranh phong cảnh rực rỡ.
dẫn Nhiếp Vân Phong nhà.
Anh vẻ ngạc nhiên. bảo xuống , khó hiểu hỏi tại đưa đến đây. Lúc nãy thấy Lâm Thanh Huyên.
: “Anh đây một lát, đồ sẽ gọi đạo diễn Lâm qua.”
“Đạo diễn Lâm? Ông cũng ở đây ?” Vẻ mặt Nhiếp Vân Phong chút kỳ quặc, rõ ràng hiểu lầm, cho rằng và Lâm Thanh Huyên đang sống chung.
giải thích, chỉ mỉm xoay lên lầu. một bộ đồ khác khi tìm Lâm Thanh Huyên.
bước phòng . Bên trong nối liền với một phòng đồ siêu lớn, chứa đầy quần áo của . thực , phần lớn đều phong cách thích, đồ hiệu xa xỉ chiếm đến hai phần ba, nhiều bộ còn kịp xé mác.
chọn đại một chiếc váy đơn giản đồ, xuống lầu.
Nhiếp Vân Phong đang sofa, giúp việc trong nhà bưng đĩa trái cây lên cho .
suy nghĩ một lát : “Anh đợi một chút, qua với một tiếng.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Tùy tiện dẫn Nhiếp Vân Phong qua đó, lỡ như Lâm Thanh Huyên vui, sa sầm mặt mày thì sẽ khó xử. Lâm Thanh Huyên tính tình khá thất thường, ngoài thì chẳng mấy khi niềm nở với ai, thường ngày đều ít ít , khó mà thấy chút biểu cảm nào.
thẳng vườn, Lâm Thanh Huyên vẫn còn ở đó.
Dường như thấy xe của , nhưng vẫn ngạc nhiên khi thấy trở về giờ . Bởi vì ngày nào cũng đúng 6 giờ rưỡi chiều mới về đến nhà, còn bây giờ mới chỉ là giữa trưa.
Lâm Thanh Huyên hỏi: “Sao ? Có chuyện gì ?”
đáp: “Em dẫn một bạn đến, trưa nay ăn cơm cùng ?”
Lâm Thanh Huyên nhíu mày: “Bạn?”
nhận vẻ vui, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, đúng , rảnh ?”
Lâm Thanh Huyên trả lời mà hỏi tiếp: “Là ai?”
“Anh cũng đó, Nhiếp Vân Phong.”
Lâm Thanh Huyên đặt bình tưới cây xuống, xoay định nhà, giọng nhàn nhạt: “Không rảnh.”
vội theo: “Trưa nay việc gì ?”
“Ừm.”
nghĩ, hứa với Nhiếp Vân Phong , nếu thì thật mất mặt. Thế là chẳng nghĩ nhiều nữa, vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Huyên: “Đợi một chút.”
Lâm Thanh Huyên đầu , ánh mắt chút kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-346.html.]
ngẩn , đột nhiên nhận điều gì đó. khi định buông tay , ánh mắt của Lâm Thanh Huyên đổi.
“Sao thế?”
bỗng hiểu , : “Chỉ là em ăn trưa cùng , ?”
Lâm Thanh Huyên , ánh mắt nóng rực.
“Nếu thật sự thời gian, em sẽ cùng ngoài ăn.”
Nghe xong câu đó, mặt Lâm Thanh Huyên lập tức tối sầm : “Ăn chung .”
vui vẻ rạng rỡ: “Vậy quá, ăn ở nhà nhé, nấu cơm .”
“Dù trông Lâm Thanh Huyên vui vẻ gì, nhưng cũng từ chối.
Tay nghề nấu nướng của Lâm Thanh Huyên cũng đỉnh như tài đạo diễn của . Thật nhiều thứ, từ trồng hoa, chăm rau đều cực kỳ khéo léo. Mấy món nấu khi còn chẳng kém đầu bếp nhà , thậm chí còn thường xuyên sáng tạo các món mới lạ.
Có điều, hiếm khi ăn. Anh gần như chẳng bao giờ mời qua nhà.
Sắp tới nước ngoài một thời gian.
Sau khi hẹn xong với Lâm Thanh Huyên, về nhà báo cho Nhiếp Vân Phong lát nữa sẽ sang nhà ăn cơm.
Nhiếp Vân Phong càng ngạc nhiên hơn.
Đến khi và Lâm Thanh Huyên là hàng xóm, mới lộ vẻ “, thì là thế”, nhưng trông vẫn thể tin nổi.
Ánh mắt cũng trở nên nồng nhiệt hơn hẳn, khác xa so với .
hỏi: “Cậu nấu ăn ?”.
Nhiếp Vân Phong đáp: “Không .”
gật gù: “Ừm, cũng .”
Nhiếp Vân Phong ngượng ngùng. Con thường ngày lạnh lùng, nóng nảy giờ nở một nụ phần e thẹn, khác một trời một vực với hình ảnh của trong trí nhớ của .
lúc , bỗng thấy một bong bóng thoại hiện lên đầu Nhiếp Vân Phong, bên trong ghi tên và điểm thiện cảm.
[Nhiếp Vân Phong, điểm thiện cảm: 20]
Bên cạnh còn một dấu cộng nhỏ.
tò mò bấm đó.
Thông tin liên quan về Nhiếp Vân Phong lập tức hiện .