“Sao ?” Bạc Viễn Sơn hỏi.
Trên đường về, Đoạn Tiểu Quang dặn Ngu Xu đừng cho , nhưng Ngu Xu : “Chuyện thể .”
Dù Đoạn Tiểu Quang van nài thế nào, Ngu Xu cũng đồng ý, còn Chử Tu thuốc giải cảm, thể hỏi xin cho Đoạn Tiểu Quang uống, uống chắc chắn sẽ khỏi.
“Ngu Xu…” Đoạn Tiểu Quang cố gắng vùng vẫy, ánh mắt Ngu Xu đầy vẻ .
“Chử Tu, trong túi của còn thuốc giải cảm ?” Ngu Xu hỏi.
Chử Tu thấy Ngu Xu về sớm, đang vui mừng, liền hớn hở chạy tới. Nghe Ngu Xu hỏi xin thuốc, sắc mặt liền căng thẳng: “Sao ? Em khỏe ?”
“Không em, là Đoạn Tiểu Quang.”
“Nó ? Nó ?” Chử Tu lộ vẻ chán ghét. “Sức khỏe yếu như còn đòi chạy lung tung, ở yên đây hơn .”
“Đừng , chảy m.á.u mũi.”
Chử Tu: “Tại chảy m.á.u mũi?!!”
Phó Tuyết Dạ: “Chảy m.á.u mũi là do khí huyết dâng trào gây .”
Bạc Viễn Sơn: “Tại khí huyết dâng trào? Hai gì?”
“Sự cố chảy m.á.u mũi của Đoạn Tiểu Quang thu hút sự chú ý của mấy trai còn .
Ngu Xu khỏi, Chử Tu liền sang chất vấn Đoạn Tiểu Quang tại đột nhiên đổ m.á.u mũi.
Đoạn Tiểu Quang ấp úng, trả lời rõ ràng, chẳng là vô tình cố ý, nhưng càng khiến thêm nghi ngờ rốt cuộc hai họ gì.
Thời tiết thế cũng nóng nực, chắc chắn do say nắng.
vì bằng chứng, họ đành tặc lưỡi cho qua, tự nhủ rằng chắc do thể chất của Đoạn Tiểu Quang quá yếu.
Sau bữa tối, nhân viên chương trình đến thông báo, đêm nay ở nhà cây là Ngu Xu và Đỗ Hi Duyệt.
Hai đêm đó, các cặp ở nhà cây là Ngu Xu - Đoạn Tiểu Quang và Doãn Mân - Chử Tu.
Đây là đầu tiên Ngu Xu ở nhà cây mà cả bốn trai đều ở bên ngoài.
Doãn Mân và Mạnh Nhiên Nhiên nghỉ ngơi trong nhà gỗ, còn bốn trai thì một buổi tâm sự đêm khuya đúng nghĩa.
“Sắp kết thúc , ngày là ngày lựa chọn cuối cùng.” Chử Tu còn vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ như khi, giọng điệu thoáng vẻ lo âu.
Đoạn Tiểu Quang đáp: “Ừm, thời gian trôi nhanh thật.”
Bạc Viễn Sơn tiếp lời: “ , cứ ngỡ như mới đến đây vài ngày thôi.”
Phó Tuyết Dạ thì thầm: “Giá như chương trình bao giờ kết thúc thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-313.html.]
Chử Tu cắt ngang: “Thôi đừng vòng vo khách sáo nữa, thẳng vấn đề . Ở đây ai mà chẳng nắm tay Ngu Xu, đúng ?”
Ba còn khẽ ngước mắt, im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Chử Tu hừ một tiếng: “Hừ, đến nước , trong lòng mỗi nghĩ gì chẳng lẽ còn rõ ?”
Bạc Viễn Sơn lên tiếng: “Hôm nay bốn chúng ở đây, các cô gái đều mặt, gì thì cứ thẳng .”
Đoạn Tiểu Quang : “Tớ gì để cả, suy nghĩ của tớ đơn giản, chỉ cần Ngu Xu vui là .”
Chử Tu thấy Đoạn Tiểu Quang giành câu định , bèn lườm một cái: “Nói cứ như chỉ cao thượng , thường ngày thấy bớt tranh giành Ngu Xu với .”
Bạc Viễn Sơn ôn tồn : “ nghĩ tất cả chúng đều sẽ tôn trọng quyết định của Ngu Xu.”
Phó Tuyết Dạ: “Ừm.”
Chử Tu quả quyết: “Đương nhiên !”
“Bất kể cô quyết định thế nào, chỉ cần cô hạnh phúc, đều thể chấp nhận.” Đoạn Tiểu Quang cúi đầu, giọng chùng xuống.
Tất cả đều im lặng.
Không gian xung quanh cũng tĩnh lặng, chỉ tiếng củi cháy lách tách trong đống lửa mặt.
Một lúc , Chử Tu hạ giọng hỏi: “ ai Ngu Xu rốt cuộc nghĩ thế nào ? Đoạn Tiểu Quang, hôm nay cùng Ngu Xu, hai gì ?”
Nhắc đến chuyện , Đoạn Tiểu Quang lộ vẻ hổ. Cậu vốn chuẩn sẵn sàng để hỏi, nhưng sự cố chảy m.á.u mũi bất ngờ ập đến khiến và Ngu Xu về sớm, chẳng kịp hỏi han gì.
Vì thế, chỉ thể lắc đầu: “Không gì cả.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chử Tu “chậc” một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Phó Tuyết Dạ ngước về phía ngôi nhà cây. Bên trong, Ngu Xu dường như đang vui vẻ với Đỗ Hi Duyệt. Cô vòng tay ôm Đỗ Hi Duyệt từ phía , cả hai cùng cầm một chiếc cốc, trông như đang thưởng thức đồ uống.
Bạc Viễn Sơn cũng đang về hướng đó.
Anh trầm giọng : “ nghĩ Ngu Xu quyết định của riêng .”
Chử Tu lập tức sang: “Quyết định gì cơ? Anh gì ?”
Bạc Viễn Sơn đáp: “ chỉ đoán thôi.”
Dù Bạc Viễn Sơn là suy đoán, nhưng trong mắt những còn , một khi thì chắc chắn cơ sở. Bởi lẽ, từ đến nay, những phán đoán của đều chính xác, điều chứng minh qua nhiều sự việc đó.
Chử Tu giục: “Vậy thử xem đoán thế nào.”
Bạc Viễn Sơn hít một thật sâu, tựa như một tiếng thở dài, : “Thôi, cứ chờ đến ngày đó kết quả công bố .”
Cách úp mở của khiến Chử Tu vô cùng khó chịu.