“Việc gì em cho ? Em lợi lộc gì chứ?”
Vẻ mong chờ và kích động lóe lên gương mặt Chử Tu ngay lập tức sự ủ rũ dập tắt.
Doãn Mân trong lòng khó chịu, miệng lưỡi cũng chẳng buông tha, cất giọng bất mãn: “Muốn đến thế cơ ?”
“Tùy em, thì thôi.”
“Em thấy…”
Cô cố tình cao giọng, quan sát biểu cảm của Chử Tu, quả nhiên vểnh cả tai lên.
Trông hệt như một chú chó săn đang cảnh giác lắng động tĩnh xung quanh.
“Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang hẹn hò ở bờ biển phía Đông, khung cảnh trang trí lãng mạn lắm. Chà… Cứ như một lễ cưới ngoài trời , còn kéo đàn cello bên cạnh nữa.”
Lời miêu tả của Doãn Mân khiến Chử Tu thể tưởng tượng khung cảnh lúc đó, mặt sa sầm , trông cực kỳ khó chịu.
Doãn Mân cũng hiểu tại khiêu khích Chử Tu, rõ ràng thấy như cô cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn kìm mà .
Có lẽ cô chỉ Chử Tu hết hy vọng mà thôi.
Đã đến nước , Doãn Mân dứt khoát tiếp.
“Ngu Xu trông vẻ vui lắm, Đoạn Tiểu Quang còn buộc tóc cho cô nữa, trông hai họ xứng đôi thật đấy.”
Phó Tuyết Dạ ôm Ngu Xu chặt.
thực tay đang run rẩy, lẽ vì tim đập quá nhanh nên tứ chi cũng ảnh hưởng theo.
Anh ngửi thấy mùi hương quyến rũ Ngu Xu.
Đó là mùi hương của hoa nhài trong một buổi sớm mùa xuân còn đẫm sương mai, treo đầu cành, khẽ rung rinh trong gió. Mùi hương hòa quyện với một tia ngọt ngào, nét mềm mại thoát tục, tươi mát và quyến rũ đến lạ kỳ. Tựa như trong vẻ yêu kiều phảng phất chút kiêu kỳ lạnh lẽo, thấm sâu tận tim gan, một vị ngọt đủ, khơi gợi mà ngấy.
Mùi hương lẩn quất quanh chóp mũi, tưởng như thể chạm tới, nhưng khi đưa tay nắm chặt lấy. Hương thơm tức khắc hóa thành những sợi dây leo mềm mại quấn lấy , bao bọc lấy bộ cơ thể, khiến chìm một cảm giác ngây ngất diệu kỳ.
Dù cần mặt, vẫn cô hấp dẫn đến điên cu đảo.
Vòng tay Phó Tuyết Dạ càng siết càng chặt, đến mức quên cả cách hít thở.
Bởi vì trong từng thở đều là hương thơm của Ngu Xu, khiến mê , khiến điên cuồng, khiến những chuyện thể với cô.
“Anh ôm chặt quá, em thở ,” Ngu Xu khẽ .
Yết hầu Phó Tuyết Dạ trượt lên xuống hai , khẽ “ừm” một tiếng.
Vài giây thêm: “Xin .”
“Không .”
dù xin , Phó Tuyết Dạ vẫn buông cô , chỉ là vòng tay dường như còn siết chặt như lúc nãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-226.html.]
cũng chỉ là nới lỏng một chút, đủ để Ngu Xu một hở để thở.
Ngu Xu liếc Đoạn Tiểu Quang.
Cậu đang gục bàn, chân mày giãn , khóe miệng cong lên, dường như đang chìm đắm trong một giấc mơ . Không mơ thấy gì mà vẻ mặt tràn ngập nụ thản nhiên, miệng hình như còn lẩm bẩm gì đó mà Ngu Xu rõ.
Không khi nào Đoạn Tiểu Quang mới tỉnh , nếu tỉnh dậy mà thấy cảnh , sẽ chuyện gì xảy nữa.
“Em uống bao nhiêu rượu ?” Giọng Phó Tuyết Dạ vang lên từ tai cô.
“Em nhớ rõ, chắc là nhiều lắm.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Hai ly ?”
Ngu Xu gật đầu.
Phó Tuyết Dạ khẽ nhíu mày: “Tửu lượng của em lắm ?”
“Cũng lắm, chỉ uống một chút thôi.”
“Tại uống rượu?” Giọng Phó Tuyết Dạ mang theo chút cảm xúc, tuy rõ đang tức giận , nhưng chắc chắn là vui.
“Thấy nên nếm thử thôi.”
“Lần đừng uống nữa.”
“Tại ạ? Em say .”
Tay Phó Tuyết Dạ giữ chặt eo cô: “Nhất định say mới uống ?”
“Em chỉ thấy uống một chút cũng .”
“Nếu em cũng say như Đoạn Tiểu Quang thì ?”
“Sẽ mà, với đều ở đây.”
“…”
Anh im lặng , nhưng bầu khí rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
“Sao ? Anh vui ?”
“Không .”
“Ồ.”
Cô tựa đầu vai Phó Tuyết Dạ, dường như mệt.
Lặng lẽ lắng tiếng sóng biển, thứ xung quanh đều trở nên thật .
Được Phó Tuyết Dạ ôm, Ngu Xu cảm thấy ấm áp, ngay cả ngọn gió lướt qua mặt cũng còn lạnh lẽo. Cảm giác dễ chịu khiến cô buồn ngủ ríu cả mắt.