Khi Mỹ Nhân Hệ Tâm Cơ Lạc Vào Show Hẹn Hò Sinh Tồn - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:35:33
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thảo nào Ngu Xu đề nghị cùng bơi.

 

Hóa khoe dáng.

 

Lại còn cố tình chọn đúng lúc cô và Mạnh Nhiên Nhiên ăn no căng bụng.

 

Doãn Mân vốn suy nghĩ đơn giản, nghĩ thông suốt, ánh mắt Ngu Xu liền đổi.

 

“Tớ mệt , lên nghỉ một lát đây, cứ bơi tiếp .”

 

“Không chơi thêm chút nữa ?” Mạnh Nhiên Nhiên hỏi.

 

“Thôi, tự nhiên thấy hết hứng , tớ bơi cũng giỏi.”

 

Mạnh Nhiên Nhiên sang Ngu Xu, cứ ngỡ cô sẽ lúng túng, nhưng mặt Ngu Xu chỉ nụ ngọt ngào, dường như chẳng hề lời của Doãn Mân ảnh hưởng.

 

“Bơi giỏi cũng mà, dù gì cũng chỉ là chơi cho vui thôi,” Ngu Xu còn vẻ an ủi Doãn Mân.

 

Doãn Mân câu của Ngu Xu cho cứng họng.

 

Mạnh Nhiên Nhiên cũng cạn lời.

 

Nụ của Ngu Xu càng thêm rạng rỡ.

 

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Chỉ cần ngại, thì ngại sẽ là khác. Huống chi, cô cũng sai.

 

Cô chẳng thèm để tâm khác nghĩ gì về .

 

Sau khi Doãn Mân khỏi, Ngu Xu cũng lờ luôn Mạnh Nhiên Nhiên, tiếp tục cùng Đỗ Hi Duyệt vui vẻ nghịch nước. Tuy Đỗ Hi Duyệt bơi thạo, nhưng Ngu Xu kèm bên cạnh nên cũng vấn đề gì.

 

Mạnh Nhiên Nhiên cảm thấy mất hứng, nhưng lên bờ.

 

Thật Ngu Xu bơi qua đây, cô cũng quá bài xích, đó là lý do cô rời cùng Doãn Mân.

 

Bởi vì cô cho rằng, Ngu Xu tới thì Phó Tuyết Dạ, nãy giờ vẫn lẳng lặng bơi một ở phía xa, chắc chắn sẽ gần.

 

Vừa Ngu Xu và Đỗ Hi Duyệt ở riêng một chỗ học bơi, Phó Tuyết Dạ qua cũng tiện, nhưng bây giờ thì khác.

 

Thế nhưng bơi tới là Bạc Viễn Sơn.

 

Ban nãy bơi xa, chỉ thể thấy một chấm nhỏ mặt biển. Dám bơi xa như chứng tỏ kỹ năng bơi lội của .

 

Ngu Xu cũng dám bơi xa như thế, nên khi thấy Bạc Viễn Sơn bơi gần, cô liền chủ động hỏi: “Anh bơi xa thế ? Cảm giác thế nào?”

 

“Không để ý nên bơi xa. thấy nhiều cá, cảnh vật nước ở phía đó , nhưng nhất vẫn nên qua đó, sâu lắm.”

 

Ngu Xu gật gù: “Em cũng nghĩ , cũng đó xem thử nhưng dám.”

 

Bạc Viễn Sơn cô, vẻ mặt đổi, trong đôi mắt tĩnh lặng thoáng hiện một tia ý vị: “Hay để đưa cô qua đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-208.html.]

 

Câu hỏi của Ngu Xu vốn là cố tình, chính là để chờ Bạc Viễn Sơn câu .

 

Tuy nhiên, cô lập tức đồng ý mà tỏ do dự: “Vậy phiền quá ? Anh bơi xa như , mệt ?”

 

vẫn , quãng đường đáng là gì.”

 

lúc , Phó Tuyết Dạ bơi gần.

 

Khi thấy Phó Tuyết Dạ, Ngu Xu liếc mắt qua môi . Môi của cô cắn rách, tuy ngừng chảy m.á.u nhưng trông vẫn sưng đỏ.

 

“Vậy đưa em bơi qua đó thử xem, nếu em sẽ ngay.” Ngu Xu nhích gần Bạc Viễn Sơn hơn một chút.

 

Phó Tuyết Dạ vốn định lên tiếng, thấy liền hỏi: “Hai định ?”

 

Mạnh Nhiên Nhiên nhanh nhảu đáp: “Ngu Xu nhờ Viễn Sơn đưa cô bơi xa một chút để ngắm cảnh đấy.”

 

Lời của Mạnh Nhiên Nhiên đầy thâm ý, Ngu Xu cũng phủ nhận, ngược còn gật đầu: “Vâng ạ.”

 

sang với Đỗ Hi Duyệt: “Vậy tớ qua đó chơi một lát nhé, Hi Duyệt lên bờ ?”

 

“Được.”

 

Bạc Viễn Sơn : “Đi thôi.”

 

“Vâng, bơi chậm một chút nhé, em sợ theo kịp.”

 

Phó Tuyết Dạ mấp máy môi, khẽ dặn một câu: “Cẩn thận một chút.”

 

Ngu Xu , cũng đáp , mà lập tức bơi theo Bạc Viễn Sơn xa.

 

Phó Tuyết Dạ chằm chằm theo bóng hai họ, thấy họ càng lúc càng xa, trong lòng trào lên một thôi thúc vươn tay kéo Ngu Xu .

 

Vị chua chát lan khắp lồng ngực, nhắm mắt .

 

Mạnh Nhiên Nhiên lên tiếng: “Họ , chúng lên bờ thôi.”

 

Phó Tuyết Dạ , mà đầu bơi hướng khác, lạnh lùng bỏ một câu: “Cô tự về .”

“Khi Ngu Xu và Bạc Viễn Sơn bơi xa ngoài khơi, mặt trời lặn dần xuống biển.

 

Những vệt ráng chiều màu hồng rực nhuộm thắm cả mặt biển, tạo nên một khung cảnh lấp lánh gợn sóng khiến lòng say đắm.

 

Ngu Xu trồi lên khỏi mặt nước, ngửa thả trôi bồng bềnh, ung dung thưởng thức cảnh tuyệt diệu lúc .

 

Bạc Viễn Sơn ở ngay bên cạnh. Gương mặt phản chiếu ánh nước, toát lên một khí chất khác hẳn ngày thường, những đường nét lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

 

Chợt, giọng trầm ấm mà trong trẻo của vang lên bên tai cô, mang theo một sức hấp dẫn trưởng thành khó tả: “Em mệt ?”

 

Ngu Xu lắc đầu, hai chân vẫn nhẹ nhàng đập nước để giữ thăng bằng. Dù nhắm mắt, cô vẫn thể cảm nhận sắc hoàng hôn rực rỡ qua võng mạc. Vẻ như một luồng sáng ấm áp đang bao bọc lấy cơ thể cô.

 

Loading...