“Sao ? Không ăn ?” Chử Tu nhíu mày.
Ngu Xu đáp: “Không , em ăn cùng .”
Chử Tu nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên ý : “Anh thích ăn món , em ăn một .”
Ngu Xu nài nỉ: “Ăn một ngon, ăn cùng em mà.”
Chử Tu chậc lưỡi: “Haizz, đúng là phiền phức, ăn một tí mà cũng cần ăn cùng.”
Ngu Xu chỉ , gật đầu.
Chử Tu thở dài: “Được , để bóc nốt nửa còn .”
Ngu Xu: “Vâng ạ.”
Chử Tu lập tức tăng tốc. Vừa nãy còn lột một cách thong thả, bây giờ tay thoăn thoắt nhanh hơn gấp đôi.
Chẳng mấy chốc, cái bát nhỏ của Ngu Xu đầy ắp múi bưởi.
“Xong .”
Chử Tu để phần vỏ và xơ còn sang một bên.
Ngu Xu cầm một múi bưởi lên cắn thử một miếng. Tép bưởi trong veo, mọng nước, vị chua ngọt thanh mát tức thì lan tỏa trong khoang miệng. Vị ngọt lấn át hơn một chút, ăn miệng khát.
“Ăn ngon ?” Chử Tu chăm chú cô. Thấy miệng cô cứ nhai nhai, hai má phồng lên trông đáng yêu vô cùng, khiến chỉ đưa tay véo nhẹ một cái.
Ngu Xu gật đầu: “Vâng, ngon lắm ạ.”
Chử Tu nhịn , vươn tay chọc nhẹ má cô.
“ là đồ ngốc, ăn thôi mà trông cũng ngốc nghếch.”
Ngu Xu ngơ ngác: “Có ạ?”
Chử Tu cô, đáp: “Ừm.”
Nói xong, thấy hối hận. Lẽ nên cứ luôn miệng gọi Ngu Xu là đồ ngốc.
Sao kiểm soát cái miệng cơ chứ?
Hắn lén quan sát sắc mặt của Ngu Xu, thấy cô im lặng gì, lòng bắt đầu thấp thỏm yên.
Liệu Ngu Xu ghét việc cứ gọi cô như nhỉ?
Thật chỉ quen miệng thôi, chứ bao giờ những cô gái khác như .
Hai chữ 'đồ ngốc' cũng để mắng cô.
Hắn chỉ là... chỉ là biểu đạt thế nào cho đúng.
Chử Tu lo lắng hỏi: “Em... giận ?”
Ngu Xu ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Hả?”
Chử Tu hỏi : “Ý là, cứ gọi em là đồ ngốc, em giận ?”
Ngu Xu đáp: “Cũng bình thường thôi ạ.”
“Bình thường thôi?”
Chử Tu cô, đầu óc rối bời. 'Bình thường thôi' là giận giận?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-190.html.]
“Vậy là giận .” Chử Tu kết luận, trong lòng càng lúc càng để tâm đến cảm xúc của Ngu Xu.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Trước , dám trêu chọc Ngu Xu chút kiêng dè, còn bây giờ thì dám nữa.
Bởi vì nhận , Ngu Xu dường như thích nhiều như vẫn tưởng, lẽ là do tự đa tình.
Hơn nữa, xung quanh cô còn bao nhiêu thích đối xử với cô.
Nếu còn chọc cô giận nữa, lẽ sẽ mất cô thật.
Ngu Xu vẫn kịp trả lời.
Hắn vội mím môi giải thích: “Anh gọi em là đồ ngốc, thật ... thật là ý khen em đáng yêu.”
Ngu Xu: “Thật ạ?”
Chử Tu ngượng nghịu chỗ khác, dám thẳng mắt Ngu Xu vì cảm thấy hổ c.h.ế.t .
“Ừm.”
Ngu Xu lên một tiếng: “Hóa là ạ.”
Chử Tu vội : “Thế nên, gọi em là đồ ngốc thì em đừng giận nhé.”
Ngu Xu : “Em vốn dĩ giận ạ.”
Chử Tu sáng mắt lên: “Thật ?”
Ngu Xu đáp: “Vâng ạ, em hẹp hòi thế.”
Chử Tu bật , tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng gỡ xuống.
Hắn cầm một múi bưởi lớn đưa đến bên môi Ngu Xu: “Ăn thêm , ăn miếng to .”
Ngu Xu sững . Múi bưởi chạm môi nên cô đành hé miệng , và Chử Tu ngay lập tức đưa nó .
Thế là cô nhét một múi bưởi to đùng miệng.
“Ưm... nhiều quá, em ăn hết ...” Ngu Xu rõ lời, cô chỉ cắn một nửa, nửa còn vẫn trong tay Chử Tu.
Chử Tu cầm nửa múi bưởi còn , nghĩ ngợi gì mà đưa lên miệng ăn nốt.
cắn một miếng, mới nhận hành động của gì đó đúng lắm.
Sao thể tự nhiên ăn đồ Ngu Xu cắn dở thế ?
Mặt đỏ bừng lên, ánh mắt bất giác dán chặt đôi môi của Ngu Xu, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập nhanh như trống dồn.
Tưởng như sắp nhảy khỏi cổ họng đến nơi.
Múi bưởi trong miệng dường như ngọt lịm đến tận đáy lòng, lòng rộn ràng một niềm vui khó tả, đến cả khí hít cũng cảm thấy ngọt ngào, trong lành.
Ngu Xu mỉm hỏi: “Thế nào? Ngon lắm đúng ạ?”
Chử Tu chớp mắt đôi môi căng mọng, ẩm ướt của cô, ánh mắt nóng rực. Hắn chậm rãi ăn hết miếng bưởi còn , chỉ cảm thấy cổ họng ngày càng khô khốc: “Ừm, ngọt.”
Nếu thể hôn cô, chắc chắn sẽ còn ngọt hơn nữa.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, nhịp thở của cũng trở nên dồn dập.
Ngu Xu vờ như đang chăm chú ăn bưởi, nhưng thực chất, biểu cảm của Chử Tu đều cô thu hết đáy mắt.
Hàng mi cô khẽ rũ xuống, che tia thích thú lóe lên trong mắt.
Chú cún nhỏ tự sa lưới thế đúng là đáng yêu thật.