Mạnh Nhiên Nhiên khó khăn lắm mới đuổi kịp, bên cạnh , cô thấy sắc mặt cực kỳ tệ, khác với lúc nãy.
“Tuyết Dạ, chứ?”
“Ừm.”
“Thật , Ngu Xu ...” Mạnh Nhiên Nhiên thể gì, cũng nên gì.
Cô đắn đo mãi, cuối cùng nhịn mà hỏi thẳng: “Anh thích Ngu Xu, đúng ?”
“Dù mặt sa sầm , Phó Tuyết Dạ vẫn dứt khoát đáp lời mà chút do dự.
“Ừm.”
Không hề ngạc nhiên, nhưng Mạnh Nhiên Nhiên vẫn giấu nụ khổ đầy thất vọng.
“Em .”
Phó Tuyết Dạ dần bình tĩnh .
Quả thật ban nãy quá xúc động, những cảm xúc dâng lên một cách khó hiểu chi phối, nhưng câu của Mạnh Nhiên Nhiên kéo về với thực tại.
Anh thích Ngu Xu ư?
Câu hỏi từ lâu câu trả lời rõ ràng trong lòng .
Đây đầu nhận điều đó, chỉ là vẫn luôn loay hoay bày tỏ với cô thế nào. Anh tạo áp lực cho Ngu Xu, chỉ đợi một thời điểm thích hợp, dùng cách hảo nhất để cho cô lòng .
Thế nhưng, khi thấy Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang mật dạo bước bãi cát, suýt nữa kìm chế bản . Sao thể quên mất rằng, ở đây chỉ thích cô .
Dù cố gắng hết sức để đối xử với Ngu Xu, để trân trọng cô.
lẽ, chậm hơn khác một bước.
Biết tỏ tình với cô, trái tim Ngu Xu thuộc về khác.
Cảm giác nóng nảy, bức bối trong lòng vì thấy Ngu Xu bên cạnh khác, mà là vì tức giận chính bản . Tại chậm hơn ? Tại cứ chần chừ chờ đợi?
Ban nãy, định bước ngăn cản, nhưng nếu , lẽ sẽ khiến Ngu Xu khó xử và hổ.
Trông cô vẻ vui.
Cho dù Ngu Xu ở riêng với Đoạn Tiểu Quang, vẫn chọn cách rời .
Mạnh Nhiên Nhiên Phó Tuyết Dạ, vẻ mặt còn khó coi như lúc nãy, nhưng cô vẫn tài nào đoán đang nghĩ gì.
Dù Phó Tuyết Dạ thích Ngu Xu, cô vẫn bỏ cuộc. Chuyện vốn lường , câu hỏi chẳng qua chỉ để xác nhận mà thôi.
Nếu định từ bỏ, cô chẳng cần hỏi.
Phó Tuyết Dạ bước nhanh, mắt thấy sắp về đến nhà cây, Mạnh Nhiên Nhiên một nữa gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-176.html.]
“Tuyết Dạ, đợi một chút.”
Phó Tuyết Dạ dừng bước: “Còn chuyện gì ?”
“Anh chắc chắn với tình cảm của ? Liệu một tia khả năng đổi nào ?”
Phó Tuyết Dạ nhíu mày, rành rọt nhả hai chữ: “Không .”
Mạnh Nhiên Nhiên hỏi dồn: “Vậy nếu… nếu Ngu Xu thích thì ? Anh dù chỉ một phần trăm khả năng sẽ cân nhắc… cân nhắc khác ?”
Cô từ “em” bằng “ khác”.
Tất nhiên, dù cô ẩn ý, Phó Tuyết Dạ vẫn hiểu.
“Sẽ ?” Giọng Mạnh Nhiên Nhiên căng thẳng đến mức run rẩy.
Câu trả lời của Phó Tuyết Dạ ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cô.
Hỏi xong câu đó, cô gần như dùng hết sức lực , hốc mắt ửng đỏ, tha thiết , chờ đợi một tia hy vọng.
Chỉ cần một tia le lói thôi cũng .
Đôi mắt cô như , chỉ mong Phó Tuyết Dạ đừng tàn nhẫn với như .
Cô chỉ khao khát nhận một chút dịu dàng từ mà thôi.
Nếu thể dịu dàng với Ngu Xu như thế, liệu thể đối với cô như ?
Mạnh Nhiên Nhiên thầm lặp lặp trong lòng: *Có thể mà, thể chứ, chắc chắn thể…*
Chỉ cần 1% hy vọng, cô sẽ đủ dũng khí để kiên trì.
Thế nhưng, Phó Tuyết Dạ lạnh lùng đáp: “Sẽ .”
Mạnh Nhiên Nhiên tuyệt vọng , như thể thể bật ngay giây . Cô cắn chặt môi, nước mắt chực trào khỏi vành mi.
Hai đối diện , ánh mắt Phó Tuyết Dạ một gợn sóng. Sự mất kiểm soát của cô dường như chỉ mang cho sự khó hiểu và phiền phức.
Anh thờ ơ : “Về thôi.”
Nói , Phó Tuyết Dạ bước vài bước, Mạnh Nhiên Nhiên đuổi theo.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Anh dừng nhưng đầu: “Cô chứ?”
Mạnh Nhiên Nhiên đáp bằng giọng nức nở: “Ừm…”
Giọng cô rõ ràng vấn đề, nhưng Phó Tuyết Dạ vẫn . “Vậy , cô thể nghỉ một lát về .”
“Được.”
Mạnh Nhiên Nhiên tiếng bước chân của Phó Tuyết Dạ xa dần biến mất, mới thụp xuống, vùi đầu khuỷu tay, nức nở khe khẽ vài tiếng. Cô ngẩng lên quanh, chắc chắn rằng thật , biểu cảm mặt cô cứng trong giây lát, đôi mắt thất thần về hướng rời .