“Thật ? Vậy thì quá.”
“Thật mà. Em quan trọng. Những ngày ở chung đội với em, mỗi ngày việc đều cảm thấy tràn đầy động lực. Chỉ cần em ở bên cạnh thôi là vui .”
Giọng chân thành và nghiêm túc.
Ngu Xu mím môi : “Anh quá lên .”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Những lời đều là thật lòng. Dù bây giờ tim đang đập nhanh, cũng hồi hộp, nhưng mỗi một câu với em lúc đều xuất phát từ tận đáy lòng.”
Ngu Xu chớp chớp mắt, chút bối rối, hai má ửng hồng.
“Tóm , em tin ,” Đoạn Tiểu Quang đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt nóng rực thẳng cô, “Được ?”
[Trời ơi, Đoạn Tiểu Quang đang tỏ tình trá hình đúng ?]
[Ngọt quá mất, ngờ Đoạn Tiểu Quang là tấn công đầu tiên.]
[Má ơi, quắn quéo hết , bắt đầu như một bà dì đây .]
[Tuy ship Đoạn Tiểu Quang nhưng công nhận mấy lời rung động thật sự.]
[Khi nào cún nhà mới như thế nhỉ?]
[Ai, chắc kiếp cún mới thể má nó bớt lo quá.]
Ngu Xu rút tay về, vì Đoạn Tiểu Quang nắm chặt.
Anh thuận thế dắt tay Ngu Xu, nhỏ giọng : “Hoàng hôn sắp tan , chúng nhanh một chút, để dắt em .”
Ngu Xu còn kịp gì, Đoạn Tiểu Quang kéo cô về phía .
Khi đến bãi biển, hoàng hôn cũng lúc buông xuống mặt biển.
Cả mặt biển nhuộm một màu cam đỏ, điểm xuyết chút ánh vàng lấp lánh. Bãi cát cũng phủ lên một lớp nắng chiều, đến nao lòng.
Hai tay trong tay dạo bãi biển, hòa khung cảnh, tạo nên một bức tranh còn hơn cả cảnh vật.
“Giá mà máy ảnh ở đây thì , chụp cho em vài tấm.”
Đoạn Tiểu Quang cúi đầu Ngu Xu.
“Không cần chụp , dùng mắt ghi nhớ là .”
Đoạn Tiểu Quang gật đầu: “Ừ, sẽ mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc , khắc sâu trong tim.”
Anh Ngu Xu thật sâu, con ngươi trong veo thăm thẳm, lấp lánh ánh hoàng hôn.
Ngu Xu thể thấy hình bóng trong mắt , cũng thể cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay càng lúc càng siết chặt.
Đoạn Tiểu Quang đột nhiên ôm chầm lấy cô.
“Tiểu Quang?” Ngu Xu ngơ ngác gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-175.html.]
Đoạn Tiểu Quang gục đầu lên vai cô, vòng tay ôm chặt hơn thì thầm bên tai: “Cho ôm em một lát ?”
Giọng chút yếu ớt, mang theo vẻ đáng thương: “Anh chỉ cảm nhận ấm của em, để ghi nhớ khoảnh khắc rõ ràng hơn một chút.”
Ngu Xu chớp mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên vai như để an ủi: “Anh đang vui ?”
“Không , chỉ là... như từ lâu lắm .”
Phó Tuyết Dạ đột ngột dừng bước, yên tại chỗ chằm chằm về phía xa.
Mạnh Nhiên Nhiên đang chuyện, suýt nữa thì vượt qua cả . Phát hiện Phó Tuyết Dạ bỗng dưng dừng , cô khó hiểu đầu thì mới thấy đang thẳng về phía xa, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mạnh Nhiên Nhiên cũng theo, và cô thấy Đoạn Tiểu Quang và Ngu Xu đang bãi biển, hai ôm thật chặt. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, họ như một bức tranh.
Lãng mạn tựa như một cảnh trong phim thần tượng.
Mạnh Nhiên Nhiên cảm nhận luồng khí lạnh lẽo toát từ Phó Tuyết Dạ. Cô hạ giọng hỏi: “Sao họ ở đây?”
Phó Tuyết Dạ gì, chỉ từ từ bước về phía .
“Chúng nên qua đó ? Có phiền họ ?” Mạnh Nhiên Nhiên hỏi.
Bước chân Phó Tuyết Dạ chợt khựng . Vẻ mặt trông như cảm xúc gì, chỉ đôi mắt là u ám đến mức khiến khác dám thẳng.
Đây cũng là đầu tiên Mạnh Nhiên Nhiên thấy Phó Tuyết Dạ như .
Cô chút do dự, đột nhiên nên gì lúc , nhưng cô cũng Phó Tuyết Dạ qua đó.
Nhìn thấy dáng vẻ của , lòng cô cũng thấy khó chịu.
“Hay là chúng về ?” Mạnh Nhiên Nhiên cắn môi.
Phó Tuyết Dạ một lời, chỉ đăm đăm Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang, hồi lâu cũng nhúc nhích.
Mạnh Nhiên Nhiên cảm giác khí xung quanh như ngưng đọng , tĩnh lặng nặng nề.
Đoạn Tiểu Quang và Ngu Xu ôm một lúc cũng buông . Hai họ hề đầu , nên đương nhiên cũng phát hiện sự mặt của Phó Tuyết Dạ và Mạnh Nhiên Nhiên.
Họ tay trong tay dạo bãi biển, trông như một cặp tình nhân đang thảnh thơi tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
Phó Tuyết Dạ nhấc chân bước về phía một bước, cúi gằm mặt, giọng khẽ khàng: “Về thôi.”
Nói xong, dứt khoát xoay .
Mạnh Nhiên Nhiên còn kịp phản ứng, vội vàng chạy theo.
Phó Tuyết Dạ nhanh, Mạnh Nhiên Nhiên chạy bước nhỏ mới theo kịp .
Đi mấy chục mét, Phó Tuyết Dạ vẫn hề đầu , cũng để ý đến cô.
Mạnh Nhiên Nhiên đường chân ngẩng lên , cô gọi: “Tuyết Dạ, chậm một chút.”
Lúc Phó Tuyết Dạ mới chậm .