Khi Mỹ Nhân Hệ Tâm Cơ Lạc Vào Show Hẹn Hò Sinh Tồn - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:31:18
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sớm thế , ai dậy ?

 

Đoạn Tiểu Quang nhíu mày, cẩn thận lắng , và nhanh đó nhận giọng của Phó Tuyết Dạ.

 

Phó Tuyết Dạ đang gọi tên Ngu Xu. Dù tiếng gọi nhỏ, nhưng tai Đoạn Tiểu Quang vô cùng thính, hơn nữa còn đặc biệt nhạy cảm với tên của Ngu Xu. Ngay khi ý thức Phó Tuyết Dạ đang tìm cô, gần như bật phắt dậy.

 

Một lúc , Đoạn Tiểu Quang thấy giọng của Ngu Xu.

 

Cô hình như mới ngủ dậy, giọng ngái ngủ lười biếng nũng nịu quyến rũ, chỉ thôi khiến ngứa ngáy trong lòng.

 

Đoạn Tiểu Quang vớ lấy bộ quần áo bên cạnh, gương mặt lạnh tanh, đáy mắt lóe lên vẻ u ám.

 

...

 

Ngu Xu ngủ ngon giấc, sáng sớm thấy tiếng Phó Tuyết Dạ gọi liền tỉnh.

 

Lúc cô ngoài, Đỗ Hi Duyệt dường như cũng tỉnh, nhưng cô gì cả. Khi Ngu Xu bước , cô chỉ mở mắt liếc một cái ngủ tiếp.

 

“Đi thôi.” Phó Tuyết Dạ cầm theo một tấm chăn mỏng lấy từ nhà cây.

 

Anh khoác tấm chăn lên vai Ngu Xu, đưa cho cô một chai sữa và một quả táo.

 

“Ăn chút gì em.”

 

Ngu Xu vẫn còn buồn ngủ, liếc lắc đầu: “Em ăn.”

 

Phó Tuyết Dạ khẽ “ừ” một tiếng. “Vậy lát nữa ăn .”

 

“Vâng.”

 

“Có em mệt lắm ?”

 

“Buồn ngủ quá .”

 

“Xin em, bắt em dậy sớm như . Hay là ngắm bình minh xong về ngủ tiếp nhé?” Giọng mang theo áy náy, dịu dàng chu đáo.

 

“Không , một lát là tỉnh táo ngay thôi.”

 

Phó Tuyết Dạ nghĩ ngợi, đưa những thứ tay cho Ngu Xu. “Em cầm giúp một lát.”

 

Ngu Xu ngơ ngác nhận lấy, chỉ thấy Phó Tuyết Dạ đột nhiên xổm xuống.

 

“Anh ?”

 

“Anh cõng em .” Phó Tuyết Dạ .

 

mà...” Chỉ vài bước chân thôi mà.

 

Lời Ngu Xu còn hết, Phó Tuyết Dạ kéo nhẹ tay cô. Cô bước lên một bước thuận theo đà lên lưng .

 

Nằm lưng , cô thể cảm nhận tấm lưng ấm áp, vững chãi, mang một cảm giác an đến lạ.

 

Hai về phía nhà cây.

 

Phó Tuyết Dạ đưa cô phía nhà, nơi một cái thang gỗ mấy bắt mắt.

 

“Ở đây ?”

 

Phó Tuyết Dạ đỡ Ngu Xu xuống. “Ừm.”

 

“Cứ thế trèo lên là ạ?”

 

“Ừ, đưa đồ cho , em lên , giữ thang.”

 

Ngu Xu liếc cái thang, trông cũng khá chắc chắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-165.html.]

Cô gật đầu theo, hề chần chừ mà nhanh chóng trèo lên.

 

Đợi cô lên tới nơi, Phó Tuyết Dạ một tay cầm đồ, một tay vịn thang, chỉ vài ba bước leo lên tới nơi.

 

Ngu Xu vốn còn lo cho , nhưng thấy lên một cách vững vàng thì mới thở phào nhẹ nhõm. “Anh nguy hiểm quá, chỉ dùng một tay vịn, lỡ thang trượt thì .”

 

Phó Tuyết Dạ mỉm . “Không .”

 

Ngu Xu cau mày. “Không bất cẩn như thế.”

 

Phó Tuyết Dạ xoa đầu cô, trịnh trọng đáp: “Được.”

 

“Anh cứ xoa đầu em mãi, coi em là trẻ con ?”

 

“Không .”

 

“Vậy tại ?”

 

Phó Tuyết Dạ chăm chú cô, ánh mắt dịu dàng như nước, khoảnh khắc bốn mắt , dường như một dòng chảy ngầm kết nối, len lỏi tận sâu trong tim cô, ấm áp và mềm mại.

 

Đó là một thứ cảm xúc chỉ thể cảm nhận chứ thể diễn tả thành lời, nhưng cũng đủ để lên tâm tư của .

 

Ngu Xu từ từ cúi đầu, ngượng ngùng đánh trống lảng: “Anh bất ngờ cho em mà.”

 

“Ừ, em qua đó xem .”

 

Mái của nhà cây chia hai khu vực, vì ngôi nhà cũng hai phần. Giữa hai mái nhà một lối nhỏ nối liền. Họ đang ở mái nhà bên , nếu qua lối đó thì sẽ thấy bên gì.

 

“Đi ạ?”

 

Phó Tuyết Dạ chỉ lối mặt cô. “Em cứ qua đó là .”

 

Ngu Xu chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo.

 

Cô dụi dụi mắt, bước qua lối hẹp để sang mái nhà bên .

 

Vừa qua tới nơi, cô liền kinh ngạc mở to mắt.

 

Trước mắt cô là một bó hoa gói bằng giấy poster lẽ từ nhà cây, hoa thì hái trong vườn. Bên cạnh còn một bát bưởi lớn bóc sẵn.

 

Trên sàn hai tấm đệm tròn, chắc là để .

 

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

“Ngồi em.”

 

Giọng Phó Tuyết Dạ vang lên lưng cô.

 

“Tất cả những thứ đều là cho em ?”

 

“Ừ, trừ một cái đệm là của thôi.”

 

Ngu Xu phì , ngờ Phó Tuyết Dạ cũng cách đùa một cách nghiêm túc như .

 

“Cảm ơn .”

 

Phó Tuyết Dạ tới mặt cô, xổm xuống nhặt bó hoa lên đưa cho cô. “Tặng em.”

 

Ngu Xu đưa tay nhận lấy, ôm bó hoa lòng cúi xuống hít hà. “Thơm quá, hái lúc nào ?”

 

“Một tiếng .”

 

“Một tiếng ư? Vậy tối qua ngủ ? Lúc đó trời vẫn còn tối mà.” Ngu Xu kinh ngạc .

 

“Ngồi xuống , mặt trời sắp lên .”

 

Ngu Xu mím môi, xuống tấm đệm.

 

Loading...