Cô ít khi thổ lộ tâm sự mặt khác, thậm chí gần như bao giờ.
, cô vô tình phơi bày cảm xúc của mặt Ngu Xu, điều đó chứng tỏ, trong tiềm thức, cô coi Ngu Xu là một thiết?
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Ngu Xu đặt vai cô chẳng bao nhiêu sức nặng, nhưng mang đến một sự an ủi lạ kỳ, khiến cô cảm thấy dường như chuyện phiền muộn cũng chẳng còn to tát nữa.
Ngón tay Đỗ Hi Duyệt siết chặt.
Ngu Xu đều như , nhưng cô thấy .
Ngu Xu giống những khác.
Cô nhận sự chú ý của tất cả , kể cả mà cô thích.
Thái độ của Chử Tu đối với Ngu Xu quá rõ ràng.
Vừa lúc Ngu Xu Phó Tuyết Dạ gọi chuyện riêng, sắc mặt Chử Tu sa sầm đến cực điểm, trông như thể giây tiếp theo sẽ kiềm chế mà xông lên.
Tâm tư của Chử Tu, ai cũng .
Có lẽ ngay cả Doãn Mân cũng nhận .
Đỗ Hi Duyệt chắc Ngu Xu .
Ngu Xu là tâm điểm của , mấy khách mời nam đều xoay quanh cô.
Hễ dính líu đến Ngu Xu, tất cả đều trở nên khác thường.
Phó Tuyết Dạ đột nhiên tìm Ngu Xu chuyện riêng, rằng bình thường đối với những cô gái khác đều lạnh như băng, chẳng phản ứng gì.
Thái độ của Bạc Viễn Sơn với Ngu Xu cũng mập mờ rõ, còn hát tình ca cho cô .
Đoạn Tiểu Quang cũng bình thường.
Bình thường là một vui vẻ, rộng rãi, dễ tính bao, mà cũng chút cáu kỉnh, u ám. Tuy gì, nhưng thể cảm nhận rõ ràng bầu khí nặng nề quanh .
Đỗ Hi Duyệt bỗng rốt cuộc Ngu Xu nghĩ gì.
Cô những chuyện ?
Trong bóng tối, cô đăm đăm gương mặt Ngu Xu, cảm nhận bàn tay cô đang vỗ nhẹ lên vai như để an ủi.
“Cậu nào thích ?” Đỗ Hi Duyệt nhỏ giọng hỏi.
“Người thích?”
“Ừm.”
“Cậu là ở đây ?”
“ .”
Bàn tay Ngu Xu dừng , cô ghé sát mặt Đỗ Hi Duyệt, “Có chứ.”
“Vậy thích ai?”
Hỏi xong, chính Đỗ Hi Duyệt thấy hồi hộp.
Ngu Xu bật , ghé tai cô thì thầm, “Cậu lắm ?”
Đỗ Hi Duyệt thể cảm nhận thở ấm áp phả vành tai .
Nhồn nhột, ngưa ngứa.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Ừm.”
“Đây là bí mật đó nha. Trừ khi cho tớ thích là ai, chúng thể trao đổi bí mật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-163.html.]
Đỗ Hi Duyệt đơ mất vài giây, mặt nóng bừng lên. Dù trong bóng tối thấy , nhưng cả cô đều như đang bốc hỏa. Rõ ràng đối phương là con gái, mà luôn khiến cô đỏ mặt tim đập, còn hồi hộp bất an như thế .
“Tớ…”
Đương nhiên là cô .
Ngu Xu cũng đoán Đỗ Hi Duyệt sẽ , liền ôm lấy cô, “Không , thì thôi, chúng ngủ nhanh .”
Đỗ Hi Duyệt chần chừ một lát, “Ừm.”
Bên lều trại , hai cũng đang trằn trọc, mãi ngủ .
Đêm nay, hai chung một nỗi niềm, đều đang bận lòng vì hành động của Phó Tuyết Dạ và Bạc Viễn Sơn.
“Này, Đoạn Tiểu Quang.” Chử Tu cất giọng rầu rĩ.
Đoạn Tiểu Quang đáp.
Cậu ngủ, nhưng cũng chẳng để ý đến Chử Tu.
“ ông ngủ.”
“Sao thế?”
“Ông xem Phó Tuyết Dạ gì với Ngu Xu thế?”
“…Không .”
“Ông đoán thử xem.”
“Ông thì tự mà hỏi họ.”
“ , chỉ là ngủ nên chuyện phiếm với ông thôi.”
“Ồ, cũng .”
Chử Tu tức điên với cái thái độ giả vờ giả vịt của Đoạn Tiểu Quang.
Hắn thừa Đoạn Tiểu Quang cũng đang để ý lắm, nhưng cứ thích cao ở đây. Vừa nãy cái bộ mặt đưa đám của ai mà chẳng thấy, cứ Phó Tuyết Dạ chằm chằm với vẻ mặt sa sầm như quỷ dữ.
“Thôi bỏ .” Chử Tu bỗng thấy mất hứng. Nếu chẳng ai để tán gẫu, cũng chẳng thèm bắt chuyện với Đoạn Tiểu Quang.
Thật hiểu xếp chung đội với , còn ngủ chung nữa chứ.
Chử Tu bực bội c.h.ế.t .
Đoạn Tiểu Quang cũng chẳng chuyện với Chử Tu.
Cậu tuy cũng tò mò, nhưng chuyện với Chử Tu cũng chẳng đến kết luận gì, cũng chẳng ích lợi gì.
Huống hồ, trở nên giống như Chử Tu.
Thế là nhắm mắt , lưng về phía Chử Tu, giọng bình tĩnh , “Ngủ sớm thì hơn.”
Chử Tu trợn mắt, “Hừ, ông ngủ một , ngoài hít thở khí.”
Nói xong liền bò dậy ngoài.
Đoạn Tiểu Quang động đậy, vẫn nhắm mắt, như thể mệt lắm .
Trên nhà cây, chia giường xong và ai về chỗ nấy.
Tâm trạng của Doãn Mân tuy Chử Tu ảnh hưởng đôi chút, nhưng đây là đầu tiên cô qua đêm nhà cây, chỉ tắm nước nóng thoải mái, quần áo sạch sẽ, mà còn một chiếc giường to mềm để ngủ, nên tâm trạng cũng khá hơn nhiều.