Bạc Viễn Sơn đáp: “ mới nghỉ việc một thời gian , hiện đang ở nhà, rảnh rỗi nên học thêm một chút về vườn và nấu ăn.”
“Thì là .” Doãn Mân vẫn thấy khó hiểu. Học nấu ăn thì còn bình thường, chứ học vườn, chẳng lẽ định thợ vườn ư?
Mạnh Nhiên Nhiên hào hứng: “Vậy ngày mai chúng cùng trồng khoai tây nhé. Đợi mai Phó Tuyết Dạ và Đỗ Hi Duyệt về, sẽ với họ xem họ tham gia .”
Đoạn Tiểu Quang đồng ý: “Được thôi. Ngu Xu cũng cùng nhé. Chử Tu thì thôi, mấy chúng là đủ .”
Cậu cố tình gạt Chử Tu ngoài khiến vô cùng khó chịu.
vì chính mới tỏ thái độ coi thường nên giờ cũng chẳng thể gì .
Chử Tu bực bội trong lòng, mặt lạnh như tiền và thêm lời nào.
Ngu Xu đáp: “ cũng , quyết là .”
Cô quả thực quan tâm lắm. Hơn nữa luôn để cô giúp việc gì, cô việc ở đây thể đếm đầu ngón tay.
Lịch gác đêm nay sắp xếp xong: Đoạn Tiểu Quang gác ca đầu, Chử Tu ca thứ hai, và cuối cùng là Bạc Viễn Sơn.
Trời vẫn còn sớm và ai thấy buồn ngủ nên cùng quây quần bên đống lửa trò chuyện, ngắm .
Chỉ riêng Ngu Xu sớm về lều.
Doãn Mân tò mò hỏi: “Ngu Xu, ngày nào cũng ngủ sớm ?”
Ngu Xu đáp: “Hôm nay bộ nhiều quá nên mệt.”
Mặc dù Đoạn Tiểu Quang vẫn ở cạnh Ngu Xu thêm một lát, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, đành : “Vậy về nghỉ sớm . Nhiệm vụ ngày mai thể sẽ vất vả đấy.”
Chử Tu hỏi vặn: “Hai nhiệm vụ ? Đi mà mệt?”
Bạc Viễn Sơn giải thích hộ: “Lúc tìm hòm thư nhiệm vụ, chúng một quãng xa. Vì tìm thấy nên một vòng nữa, nên cô mới mệt như .”
Bạc Viễn Sơn chỉ giải thích đơn thuần, nhưng Chử Tu vẫn cau mày .
Cái ông Bạc Viễn Sơn , già đầu .
Lớn hơn Ngu Xu nhiều tuổi như , lẽ định giở trò trâu già gặm cỏ non?!
Chử Tu cảnh giác chằm chằm .
Nếu thực sự ý đồ đó, nhất định tìm cơ hội nhắc nhở Ngu Xu tránh xa .
Trong các khách mời nữ, Ngu Xu là nhỏ tuổi nhất.
Có tìm thì cũng tìm khác chứ.
Tơ tưởng đến Ngu Xu gì.
Chử Tu sa sầm mặt.
Ngu Xu mỉm dậy: “Vậy em về nghỉ đây, cứ trò chuyện tiếp nhé.”
Mọi đều gật đầu.
Cô một lúc.
Bạc Viễn Sơn cũng về lều, Chử Tu liền dậy theo .
Hai một một về phía lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-123.html.]
Bạc Viễn Sơn xuống.
Chử Tu vén rèm bước .
Hai bốn mắt .
Ánh mắt Chử Tu chút lảng tránh. Những lời chuẩn sẵn trong đầu bỗng dưng bay biến sạch khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm như thấu sự của Bạc Viễn Sơn. Cậu bỗng chẳng mở lời thế nào.
Bạc Viễn Sơn dường như định gì.
Anh mỉm : “Cậu cũng mệt ?”
Chử Tu đáp: “Cũng tàm tạm.”
Bạc Viễn Sơn: “Vậy thì nghỉ ngơi .”
Chử Tu: “Ờ.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Bạc Viễn Sơn đột ngột hỏi: “Cậu gì hỏi ?”
Chử Tu thích cái vẻ thấu tâm can của Bạc Viễn Sơn. Cậu chần chừ một giây vẫn quyết định : “Không gì.”
Bạc Viễn Sơn nhạt: “Ừ.”
Chử Tu chịu thua: “ thấy lúc hai về, cầm nhiều đồ. Hai ngày nay đồ của Ngu Xu đều là cầm hết ?”
Bạc Viễn Sơn , ánh mắt điềm nhiên, vẻ mặt như tỏ tường chuyện: “Ừ.”
“Vậy… hai chỉ đến những nơi khoanh vùng bản đồ thôi ?”
“ .”
“Có chuyện gì xảy ? thấy những tài nguyên đánh dấu, hình như khu vực đó chẳng gì cả.”
“Cũng , tuy nhiều nhưng vẫn đủ cho hai sinh tồn.”
“Hai ăn gì?”
Chử Tu cũng hỏi mấy chuyện vặt vãnh để gì.
chỉ thông qua những chi tiết nhỏ nhặt để dò xét xem Bạc Viễn Sơn ý đồ gì với Ngu Xu .
Bạc Viễn Sơn bật .
“Anh cái gì?”
“Không gì, chỉ là thấy vẻ quan tâm đến chuyện của Ngu Xu.”
Toàn bộ cơ bắp Chử Tu đột nhiên căng cứng: “Cái gì?”
[Bạc Viễn Sơn thấu Chử Tu , cái tên ngốc Tu cẩu hết thứ lên mặt.]
[Tu cẩu còn định thăm dò Bạc Viễn Sơn, đúng là đồ ngốc, c.h.ế.t mất.]
[Bạc Viễn Sơn ngầu quá, thích nhất xem thông minh chuyện, nhanh lên, tiếp tục .]
[Mặt Chử Tu sắp đỏ bừng lên kìa.]
[Vui quá , Tu cẩu đừng sợ, ủng hộ con.]
Bất ngờ, tấm rèm lều kéo .