Trong túi hành lý của Bạc Viễn Sơn một cái nồi.
Đây là cái nồi duy nhất của cả tám , Bạc Viễn Sơn thường ngày đều mang theo bên . Trong túi của nhiều đồ, nên cái nồi chiếm hơn nửa gian.
“Thế thì lấy nước ạ?”
“Ừ, cô chờ một lát nữa.” Bạc Viễn Sơn gật đầu.
Lúc nãy đường về thấy nguồn nước, định về đây cất đồ mới cầm nồi múc.
Bạc Viễn Sơn đặt mấy quả trứng chim xuống , còn chuỗi cua dừa thì treo lên cây. Anh còn cẩn thận kiểm tra xem buộc chặt , lỡ nó chạy mất thì Ngu Xu chắc chắn bắt .
Chỉ qua những việc nhỏ cũng thể thấy, Bạc Viễn Sơn là một cẩn thận, gì cũng từ tốn, vội vàng.
Chờ xong một bữa ăn thì phiền phức quá, đây Ngu Xu ở cùng những khác, ăn gì cũng nhanh.
cũng may là cô thật sự đói.
Lại đợi một lúc, Bạc Viễn Sơn múc nước về, bắc nồi lên và bắt đầu hấp cua cùng trứng chim.
Mãi đến khi vỏ cua chuyển sang màu đỏ au, mùi thơm và vị ngọt đặc trưng của hải sản lan tỏa trong khí.
“Nghe thôi thấy ngon .”
Ngu Xu đầu Bạc Viễn Sơn.
Bạc Viễn Sơn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cúi đầu cô, đơn giản trả lời: “Vị của cua dừa chắc sẽ tệ.”
Chờ đến khi thời gian đủ, Bạc Viễn Sơn mới mở nắp nồi.
“Được .”
Anh cầm hai cành cây, chuẩn gắp con cua hấp chín .
Trước khi đến đây, Bạc Viễn Sơn học nấu ăn, cả món Á và món Âu đều học qua. Ở đây điều kiện để trổ tài, nhưng thật tay nghề của .
Món cua hấp cũng cần kỹ thuật gì cao siêu, chỉ cần chín là .
Anh gắp cua đặt lên một cành cây bên cạnh cho nguội bớt, đó lấy trứng chim , bóc một quả đưa cho Ngu Xu.
“Ăn cái .”
Ngu Xu lắc đầu: “Anh ăn , vẫn ăn gì mà.”
Hôm nay Bạc Viễn Sơn chỉ ăn bữa sáng, nhưng đến giờ cũng thấy đói lắm. Anh ăn uống nhiều, kiếp khi tu luyện thần công, khi cả ngày chẳng cần ăn gì. Đến thế giới , ăn thì , nhưng cũng thích ăn nhiều.
“Cô ăn .”
Bạc Viễn Sơn ham gì với đồ ăn, chỉ cần no bụng là .
Nếu mong gì, đó chính là thử những việc từng thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-109.html.]
Anh ở thế giới mới mẻ và kỳ diệu , để tiếc nuối, cái gì cũng thể trải nghiệm một chút.
Ngu Xu chịu nhận, tự đưa tay nồi lấy trứng chim.
Lúc nãy cô thấy Bạc Viễn Sơn mặt đổi sắc lấy trứng một cách dễ dàng.
Ai ngờ đến lượt cô, chạm bỏng.
Cô hét lên một tiếng khe khẽ, gương mặt xinh vì đau mà tái .
Mấy đầu ngón tay mềm mại lập tức ửng đỏ, trông vô cùng đáng thương.
Bạc Viễn Sơn khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức dán bàn tay cô: “Bỏng ?”
“Sao nóng thế, lúc nãy lấy .”
Tay của Bạc Viễn Sơn quả thực sợ nóng, phát hiện điều từ , dường như quá nhạy cảm với nhiệt độ.
Còn Ngu Xu thì khác, thể mỏng manh, da dẻ cũng mềm mại.
Làm thể giống .
Thấy cô bỏng, Bạc Viễn Sơn liền đưa tay nắm lấy tay cô: “Để xem.”
Ngón tay Ngu Xu giữ lấy.
Anh dùng hai tay nắm lấy bàn tay cô, cúi đầu kiểm tra.
“Phải bôi thuốc.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Bạc Viễn Sơn mở túi , lục tìm một hồi, cuối cùng tìm một lọ thuốc mỡ thảo dược. Anh dùng móng tay quệt một ít bôi lên ngón tay cho cô.
Ngón tay Ngu Xu chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau buốt.
Bạc Viễn Sơn cô khẽ suýt xoa một tiếng, liền ngước lên .
Chỉ thấy hốc mắt cô đỏ hoe, trông như một chú thỏ con tội nghiệp, khóe miệng mím chặt, khẽ cắn môi, dáng vẻ thật sự đáng thương.
“Ổn ?” Bạc Viễn Sơn bôi thuốc nhẹ tay hơn nhiều, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Ngu Xu lắc đầu, nhưng môi cắn chặt hơn.
“Đau lắm ?” Giọng điệu của Bạc Viễn Sơn xen lẫn chút quan tâm.
[Trời đất ơi, cái dáng vẻ sắp của Ngu Xu chỉ bắt nạt cô thật nhiều!]
[Chị em phía gì thế, lời hổ báo .]
[ cũng , là con gái mà còn chịu nổi.]