“Được.” Bạc Viễn Sơn quả quyết.
Ngu Xu gật đầu: “Vậy chúng thôi.”
“Ừm.”
Hai một đoạn đường dài mà chẳng tìm thứ gì ăn . Ngu Xu nhặt nhiều cành cây khô, đều đưa hết cho Bạc Viễn Sơn. Còn Bạc Viễn Sơn thì cầm một cây rìu, đốn hạ hai cái cây nhỏ.
Anh đốn cây xong, dùng dây leo bện thành dây thừng buộc bó củi lưng, rìu thì treo lên cây, hai tay ôm một bó cành khô lớn.
Trông lúc giống tiều phu đốn củi, nếu đội thêm cái mũ nữa thì càng giống.
Ngu Xu theo , giữ một cách xa gần.
Cô nhanh, nhưng cũng tụt phía .
Bạc Viễn Sơn thỉnh thoảng đầu một cái, và nào cũng thấy cô ung dung thong thả như đang dạo bước trong sân nhà.
Khi chỗ cũ, Bạc Viễn Sơn đặt củi và cành cây xuống, cúi sang Ngu Xu: “Cô đói ? Lát nữa nhóm lửa , đó qua bên tìm xem gì ăn .”
Ngu Xu bước tới gần phụ giúp, cô cúi xuống, mái tóc đen như lụa trượt dài qua vai. Cô xổm xuống gom cành cây , ngẩng đầu : “Em đói, chiều em ăn vặt với trái cây . Anh thì ?”
Cô ngước mắt lên, ánh quyến rũ và lay động lòng .
cô cũng chăm chú, chỉ lướt qua một cái dời .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Bạc Viễn Sơn cô thoáng qua, cảm giác kỳ lạ ùa về.
Anh chút hiểu.
cũng nghĩ nhiều, thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ: “ cũng .”
Ngu Xu gom cành cây sang một bên dậy. Gương mặt kiều diễm của cô ánh hoàng hôn nhuốm một màu vàng cam ấm áp, tựa như phủ lên một lớp filter dịu dàng, đẽ.
Giọng cô cũng nhẹ nhàng: “ cả buổi chiều ăn gì .”
Bạc Viễn Sơn dường như quen với bầu khí . Ngu Xu rõ ràng hề đến gần, vẫn giữ một cách nhất định với .
Cảm giác từ tới, đây từng .
Trước mặt bất kỳ ai, đều bình thản và ung dung, tâm trạng hề chút gợn sóng.
Rốt cuộc Ngu Xu điểm gì kỳ lạ?
Bạc Viễn Sơn thoáng thất thần.
Đây cũng là đầu tiên.
Lần đầu tiên vì một phụ nữ mà trở nên như .
Hồi lâu , ánh của Ngu Xu, mới chậm rãi trả lời: “ mỗi ngày ăn nhiều lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-108.html.]
Sau khi nhóm lửa, ánh lửa bập bùng sưởi ấm cho cả hai, gian xung quanh cũng sáng bừng lên.
Bạc Viễn Sơn dậy chuẩn tìm đồ ăn.
Anh xoay Ngu Xu gọi . Lần cô đòi theo, vì trời cũng tối .
“Anh Bạc, chờ một chút.”
Bạc Viễn Sơn lớn tuổi nhất, đều gọi là , gọi Viễn Sơn, gọi Bạc.
Ngu Xu : “Chỗ em vẫn còn một ít đồ ăn, nếu tìm gì thì cứ về nhé.”
“Được, cô ở đây chờ .”
Anh hơn chục mét, đầu Ngu Xu.
Cô đang bên đống lửa, đưa tay sưởi ấm. Từ phía qua, chỉ thấy cô cúi đầu, một tay chống cằm, ánh mắt xa xăm về phía xa, đang suy nghĩ điều gì.
Khung cảnh là một bức tranh tuyệt khác. Ban ngày, trông cô rực rỡ và cuốn hút như một bức tranh sơn dầu.
Còn ban đêm, cô là một bức tranh thủy mặc, ưu nhã và tĩnh lặng, mang theo nét buồn man mác, bí ẩn quyến rũ như đêm sa mạc.
Hơn nữa, bức tranh dường như mới chỉ mở một nửa, như đang mời gọi tiến tới để mở bộ cuộn tranh, khám phá hết vẻ diệu kỳ ẩn giấu bên trong.
Vẻ của cô, khác hẳn với những cô gái khác.
Một vẻ lặng lẽ mà vẫn đủ sức khác kinh ngạc.
Bạc Viễn Sơn một lúc lâu mới nhấc bước tiếp.
Nửa tiếng , về.
Một tay xách một chuỗi cua buộc bằng dây leo, tay cầm mấy quả trứng chim.
Anh bước khoan thai, thần sắc vẫn tự tại như thường.
Từ xa Ngu Xu thấy mấy con cua to tướng.
Chuỗi cua đó ba con, con nào con nấy cũng lớn.
“Sao bắt ?” Ngu Xu hỏi.
Bạc Viễn Sơn đáp: “Vốn dĩ chỉ tìm mấy quả trứng chim, nhưng đường về phát hiện cua dừa nên bắt luôn.”
“Nhìn to thật đấy, đây là cua dừa ạ?”
“Ừ, đây từng thấy qua .”
“Vậy ăn thế nào bây giờ?” Ngu Xu tò mò.
“ xử lý qua một chút, đó hấp lên ăn.”