Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Ngoại truyện 1: Đào Nhạc Nhạc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:52:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm, đèn trong biệt thự vẫn sáng. Trên bàn là những cuốn sách tranh đang mở. Đào Nhạc Nhạc sấy tóc xong, trong lòng Đào Nhiên, ôm tay ngáp một cái.

Đào Nhạc Nhạc chỉ nũng nịu lúc gần ngủ, giọng mềm mại: "Ba ơi, daddy khi nào mới về?"

hơn bốn tuổi, đến tuổi mẫu giáo, nên cách gọi cũng sửa . Để phân biệt Đào Nhiên và Thẩm Sầm, bé gọi Đào Nhiên là ba, và Thẩm Sầm là daddy, vì từng du học.

Từ khi sinh , trừ những ngày phát tình hàng tháng, Đào Nhạc Nhạc gần như ở bên hai ba. Nếu hai dỗ cùng một lúc, bé sẽ ngủ .

Đào Nhiên đau đầu vì chuyện . Gần đây, đang cố gắng để bé con độc lập hơn một chút. Cậu nhẹ nhàng : "Daddy hôm nay bận quá, ba dỗ con ngủ nhé. Sáng mai ngủ dậy con sẽ thấy daddy, ?"

"Không ." Đào Nhạc Nhạc ngáp một cái, "Con chờ daddy về."

Đào Nhiên vốn nỡ quát con một lời. Cậu dùng ngón tay lau giọt nước mắt nơi khoé mắt của bé: "Vậy chúng sách tranh nhé."

Từ năm ba tuổi, Đào Nhạc Nhạc gia sư riêng, dạy bé những kiến thức cơ bản để kích thích sự sáng tạo.

Bây giờ Đào Nhạc Nhạc thể những bài thơ đơn giản và thích thể hiện thành quả học tập của mặt trong nhà, hề sợ hãi.

Đào Nhiên tùy tiện lấy một cuốn sách tranh của bé, hóa là cuốn "Đệ tử quy".

Quả nhiên, học "Tam tự kinh" là mệnh của tất cả trẻ em Trung Quốc.

Đào Nhiên hắng giọng : "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo..."

Đào Nhạc Nhạc ôm sách tranh, đôi mắt tròn xoe mở to hỏi: "Ba ơi, cẩu bất giáo là ch.ó sủa, mèo con sủa ạ?"

Bốn tuổi là lúc tò mò về thứ. Trong đầu bé dường như một cuốn "Mười vạn câu hỏi vì ". Bất cứ lúc nào bé cũng thể tìm thấy những câu hỏi kỳ quái.

Đào Nhiên đang đau đầu giải thích "Cẩu bất giáo" là gì, Đào Nhạc Nhạc hỏi: "Tại ch.ó con sủa ạ?"

Đào Nhiên đành giải thích : "Chó con cũng sẽ sủa mà. Ba là một từ đa âm. Không là con chó."

Đào Nhạc Nhạc hỏi: "Vậy từ đa âm là gì ạ?"

Bên ngoài tiếng mở cửa, bóng dáng Thẩm Sầm xuất hiện ở cửa, cao lớn và vững chãi.

Đào Nhạc Nhạc chạy đến bên : "Daddy về , con và ba đều nhớ daddy."

Thẩm Sầm một tay bế bé lên, cọ mặt mặt bé: "Bé con hôm nay ở nhà với ba vui ?"

"Siêu vui luôn ạ. Buổi chiều còn ăn bánh kem nhỏ. Ba lâu ở cạnh con."

Hai tuần nay, xưởng việc của Đào Nhiên đang chạy dự án nên về sớm muộn. Một tuần chỉ một ngày rảnh để ở cạnh Đào Nhạc Nhạc. Nghe bé , càng thêm áy náy. Cậu ôm bé lòng: "Đợi vài ngày nữa ba xong việc, ba sẽ chơi với con mỗi ngày."

Đào Nhạc Nhạc hài lòng: " ngày mai con mẫu giáo ."

Thẩm Sầm đặt bé xuống, xoa đầu Đào Nhiên, xổm xuống chuyện với Đào Nhạc Nhạc: "Bé con mẫu giáo trông như thế nào ?"

"Cô giáo nhiều bạn nhỏ, chúng con thể chơi trò chơi cùng ."

"Còn gì nữa ?"

"Nếu con ngoan thì sẽ kẹo ăn. răng của con thể con sâu c.ắ.n mất."

Đào Nhạc Nhạc bốn tuổi dấu hiệu sâu răng. Cả nhà luôn kiểm soát chặt chẽ lượng đường của bé, đ.á.n.h răng đúng giờ mỗi ngày.

Nhạc Nhạc là cô bé thích . Nghe răng sẽ đen, bé tích cực đ.á.n.h răng: "Vậy chúng tắm và đ.á.n.h răng nhanh ạ. Bà nội ngủ sớm mới thể xinh ."

Hai từ nhỏ chú trọng giáo d.ụ.c giới tính cho Đào Nhạc Nhạc. Những việc vệ sinh cá nhân cần chạm cơ thể đều do dì bảo mẫu .

Đào Nhạc Nhạc vốn buồn ngủ, tắm xong kể chuyện một lúc là ngủ .

Đào Nhiên sấp bên giường, cứ ngắm bé mãi thôi.

Cậu yêu con quá , nhưng luôn cảm thấy Đào Nhạc Nhạc là bé con xinh nhất thế giới. Ngày nào cũng dùng máy ảnh chụp bé. Lúc m.a.n.g t.h.a.i nhật ký thai kỳ, bây giờ nhật ký con, thành năm cuốn sách đồ sộ.

Đứa bé hôm qua còn ở trong bụng giờ mẫu giáo. Đào Nhiên dám tin, cảm thán: "Thời gian trôi nhanh quá. Em nỡ đưa bé mẫu giáo. Anh xem, bé xinh và ngoan như thế, nhỡ ai bắt nạt thì ?"

Thẩm Sầm đang dọn đồ chơi rải rác trong phòng. Nghe , gần, đầu tựa đầu Đào Nhiên, cũng ngắm Đào Nhạc Nhạc: "Không , đừng lo lắng. Chúng cũng sẽ buông tay."

"Lý thuyết thì em hiểu, nhưng em sợ bé quen." Đào Nhiên đầu , "Anh xem nên cho bé học muộn một năm ? Bốn tuổi vẫn còn nhỏ quá. Nhỏ xíu thế mà cả ngày gặp chúng , ?"

Thẩm Sầm : "Anh thấy so với bé con, em mới là rối loạn lo âu chia ly."

"Ôi, em lo lắng lắm. Anh lo ? Sau bé mà yêu đương kết hôn, nghĩ đến thôi em nổ tung ."

Thẩm Sầm che miệng : "Được , đừng nghĩ nữa. Bé con cũng sẽ lớn. Ngày mai chúng phòng giám sát xem tình hình của bé, nếu bé thì chúng sẽ bàn bạc chuyện cho bé học muộn."

Đào Nhiên l.i.ế.m lòng bàn tay : "Vậy chúng cũng ngủ thôi?"

Bé con luôn ngủ riêng giường với họ. Vừa tròn bốn tuổi, bé phòng riêng. Trước khi ngủ, hai ba sẽ dỗ bé. Sau khi bé ngủ, sẽ dì chăm trẻ riêng trông coi.

Đào Nhiên và Thẩm Sầm gian để những việc thích.

Hai ở bên càng lâu, mùi hương càng giống . Dù , Đào Nhiên vẫn thể nhanh chóng phán đoán suy nghĩ của Thẩm Sầm thông qua pheromone, đặc biệt là giường. Vì , đời sống chăn gối của họ vô cùng hoà hợp. Đến bây giờ vẫn luôn những lúc "súng cướp cò", giống những kết hôn nhiều năm.

Ngày hôm .

Trên đường đến trường mẫu giáo, xe chạy chậm. Đào Nhiên chuẩn tâm lý cả một tuần, nhưng vẫn khỏi căng thẳng.

Lúc thì bảo Đào Nhạc Nhạc đừng buồn, lúc thì dặn dò Đào Nhạc Nhạc ở trường bắt nạt học cách phản kháng. Có lúc nghĩ đến việc Đào Nhạc Nhạc ở trường một lâu như , nước mắt trong lòng như chực trào .

Đào Nhạc Nhạc thì như chuyện gì, trong mắt ánh lên sự háo hức.

Trước cổng trường mẫu giáo, tiếng vang vọng. Đào Nhạc Nhạc ôm chiếc ba lô màu hồng của , những đứa trẻ đang trong lòng ba chúng, bé hỏi: "Tại ạ?"

Đào Nhiên vốn lo lắng Đào Nhạc Nhạc cũng , chịu nổi nước mắt của bé. Thấy bé bình tĩnh như , chút bất ngờ: "Mọi rời xa ba ."

Hoa Hải Đường

" buổi chiều vẫn sẽ gặp mà, nên con sợ."

"Buổi chiều" là bao nhiêu tiếng nữa.

Đào Nhiên khỏi đỏ hoe mắt, hít sâu để nén giọt lệ.

Thẩm Sầm xổm xuống, thẳng Đào Nhạc Nhạc: "Bé con còn nhớ những gì ba dạy con ở nhà ? Nói cho daddy một nữa."

Đào Nhạc Nhạc uốn cong ngón tay: "Nếu chuyện gì thì tìm cô giáo. Phải ăn cơm thật ngoan. Không để các bạn trai nhỏ hôn. Kẹo chỉ ăn một nửa."

Thẩm Sầm đeo ba lô cho bé: " . Buổi tối ba và daddy sẽ đến đón con. Bây giờ con tìm cô giáo của con nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/ngoai-truyen-1-dao-nhac-nhac.html.]

Lúc đăng ký, tất cả phụ và các bé đều một buổi chuyện với cô giáo. Đào Nhạc Nhạc liếc mắt thấy cô giáo chủ nhiệm của trong đám đông, bé vẫy tay chào Thẩm Sầm và Đào Nhiên: "Vậy con học đây ạ."

Ánh mắt Đào Nhiên dõi theo bé.

Từ lúc bế bé tay đến giờ bé thể tự học, chỉ vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi.

Dù là mẫu giáo, con đường đời, cha cũng chỉ thể đằng .

Đào Nhiên lúc mới hiểu, tại mỗi rời nhà học, đôi mắt bà Lâm Sương đỏ hoe.

Từ giây phút trở thành cha , đồng hành cùng sự trưởng thành của con cái thực là vô vàn chia ly.

Đào Nhiên càng nghĩ càng buồn bã, kìm lau nước mắt.

"Được . Sau bé cũng sẽ theo em đấy." Thẩm Sầm khoác vai Đào Nhiên, "Chờ bé trong chúng phòng giám sát xem tình hình."

Đào Nhiên nén sự chua xót trong lòng: "Được."

Trong phòng giám sát là phụ đến xem con cái. Đào Nhạc Nhạc học lớp "Sao nhỏ", một lớp chỉ tám bạn nhỏ.

Trong màn hình, bé trông nhỏ xíu, ghế, hết sờ chỗ chỗ , tâm trạng khá định, hề .

Cô bé bên cạnh thì t.h.ả.m thiết hơn nhiều, đến nỗi nước mũi còn chảy .

Trái tim Đào Nhiên cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút: "Cũng , . Không thế nào."

"Sau cũng sẽ quen thôi. Bé thích nghi với xã hội chứ."

Hai họ luôn ý kiến bất đồng trong chuyện . Một cho rằng bảo vệ con diện, cho rằng để con tự , rèn luyện tính độc lập.

Đào Nhiên nếu cứ bao bọc con quá mức thì , đa thời gian đều lời Thẩm Sầm. trong lòng vẫn yên tâm về Đào Nhạc Nhạc: "Ở nửa tiếng nữa, nếu bé thì chúng ."

Thẩm Sầm gật đầu: "Được."

Ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo, cô giáo liên tục gửi tình hình của các bé nhóm chat.

Đào Nhiên lo lắng về buổi đầu tiên của con, ở trong phòng thí nghiệm cũng chút lơ đễnh. Cậu ngừng lấy điện thoại để xem tình hình của Đào Nhạc Nhạc.

Trong những video chủ đích, các bé đều ở trong trạng thái tự nhiên. Gương mặt Đào Nhạc Nhạc lúc nào cũng nụ , vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng, cũng đến lúc tan học. Đào Nhiên chờ sẵn ở cổng. Nhìn các bé , tìm kiếm gương mặt của Đào Nhạc Nhạc trong đám đông.

Đào Nhạc Nhạc nhảy chân sáo , lao đến ôm chân Đào Nhiên: "Cô giáo tết cho con b.í.m tóc mới ! Xinh lắm."

Đào Nhiên cúi bế bé lên: "Ba cũng thấy , con nhớ ba ? Ba siêu nhớ con."

"Nhớ ạ! Sao daddy đến đón con?"

"Daddy việc đột xuất. Hay là chúng đến đón daddy nhé, con phê bình daddy, hỏi tại daddy đến đón bé con."

Đào Nhạc Nhạc gật đầu: "Vâng!"

Xưởng việc của ban nhạc ngày càng lớn. Bây giờ bắt đầu đào tạo các ban nhạc mới. Thẩm Sầm đồng thời giữ chức vụ giám đốc âm nhạc, công việc hàng ngày khá nhiều. Hôm nay, lên đường đón Đào Nhạc Nhạc, nhưng nửa đường nhận điện thoại báo chuyện xảy ở xưởng việc. Đào Nhiên bảo xử lý.

Đào Nhiên và bé con thường xuyên đến xưởng, nên quyền trực tiếp. Lên lầu, thấy sảnh chính vắng tanh. Đến gần phòng họp, mới thấy tiếng chuyện bên trong.

Giọng mấy vui vẻ, vẻ như đang cãi vã.

Đào Nhiên kịp bế Đào Nhạc Nhạc . Cửa phòng họp mở, một bóng loạng choạng bước , lẽ là đang tức giận nên chú ý đến họ, thẳng một góc.

Cạch.

Tiếng bật lửa vang lên.

Đào Nhạc Nhạc mở miệng: "Chú ơi, chú hút thuốc?"

Lưu Vân Hi sững sờ, lập tức dập tắt điếu thuốc, dùng tay xua khói t.h.u.ố.c xung quanh, xổm xuống chuyện với Đào Nhạc Nhạc: "Công chúa Nhạc Nhạc đến đây? Đến tìm ba con ? Chú gọi ba con giúp con nhé."

Đào Nhạc Nhạc gật đầu.

Đào Nhiên : "Cứ giải quyết việc chính . Bên trong chứ?"

Đã quá lâu thấy Thẩm Sầm chuyện bằng giọng điệu đó. Cậu chút sững sờ, nhịn bên trong. Vừa đúng lúc thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Sầm trong phòng họp.

Nét mặt của Thẩm Sầm vốn lạnh lùng, khi biểu cảm trông đáng sợ.

Hai năm nay tính tình của hơn nhiều, Đào Nhiên quên Thẩm Sầm cũng mặt .

Thỉnh thoảng thấy Thẩm Sầm tức giận, thực cũng cảm giác.

Đào Nhiên định suy nghĩ của . Cậu nắm tay Đào Nhạc Nhạc: "Chuyện chính quan trọng hơn. Chúng phòng nghỉ của daddy đợi thôi. Nhạc Nhạc tạo cho daddy một bất ngờ."

Lưu Vân Hi nhéo má Đào Nhạc Nhạc: "Con ngoan quá. Chú hứa sẽ giữ bí mật cho hai . Hai , bên trong ."

Đào Nhiên liếc trong một nữa, bế Đào Nhạc Nhạc .

Nửa tiếng , trong phòng họp lượt . Thẩm Sầm là cuối cùng, sự lạnh lùng trong mắt vẫn tan .

Lưu Vân Hi theo : "Vào phòng nghỉ ngơi một lát , chuyện cũng thể vội ."

Thẩm Sầm "ừm" một tiếng: "Cậu lấy túi đây. Hôm nay đón Nhạc Nhạc, xin con bé."

Cửa phòng nghỉ đóng chặt, chút ánh sáng nào. Có tiếng xì xào từ bên trong truyền .

Giọng của cô bé đặc biệt nũng nịu: "Lát nữa daddy , chúng sẽ dọa daddy một trận!"

Vẻ băng giá mặt Thẩm Sầm như gặp nước nóng, lập tức mang theo chút ý .

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, bật đèn ngay, lấy túi xách của định ngoài.

"Oa!"

Một cái bóng nhỏ nhảy từ cửa: "Bị con dọa sợ !"

Thẩm Sầm giả vờ ôm ngực: "Trời ạ, daddy sợ quá. Bé nào đây?"

Đào Nhạc Nhạc: "Là bé con của daddy ạ."

Đào Nhiên từ cửa bật đèn, phòng nghỉ trở nên sáng sủa.

Trong mắt Thẩm Sầm đầy ắp nụ thể giấu . Anh ôm cả hai lòng, khẽ : "Daddy nhớ hai lắm."

Loading...