Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 9: Sờ tuyến thể
Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:23:22
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiểu thuyết hoặc truyện tranh, tuyến thể thường ở gáy, một khối nhỏ nhô lên, tiện lợi cho các cặp đôi đ.á.n.h dấu.
Đào Nhiên sờ qua gáy , khi phân hóa, gáy của đổi gì lớn, nhưng nếu sờ kỹ thể cảm nhận nhiệt độ bất thường, và chút mềm mại, giống như một quả trứng luộc bóc vỏ còn ấm.
Sờ gáy của một Omega cũng khác gì sờ ...
Đào Nhiên cơ thể bao giờ cứng đờ như . Cậu lưng về phía cửa sổ, vén mái tóc dài lên: “Chỉ sờ một chút thôi nhé.”
Thẩm Sầm vốn chỉ hỏi cho , giờ thể tiến lên.
Chỗ mép giường bật đèn. Sau gáy Đào Nhiên lộ ngoài khí, trơn láng, trông khác gì gáy của bình thường. Càng gần, mùi mật ong càng trở nên nồng nặc.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Đào Nhiên rụt một chút. Vùng gáy của đỏ lên với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, giống như một quả cà chua chín.
Thật sự kỳ diệu, và cũng thơm.
Thẩm Sầm như mê hoặc, bộ lòng bàn tay đều bao trùm lên.
Tay to nóng, giống như đang xoa một cục bột, đè lên chỗ nhô gần như thấy ở gáy Đào Nhiên.
Nhiệt độ tích tụ dần dần bùng nổ một khoảnh khắc.
“Ưm…”
Một tiếng thở nhẹ đầy mơ màng kìm tràn khỏi môi Đào Nhiên.
Thẩm Sầm dừng tay: “Vừa nãy …?”
“Không gì cả.” Mặt Đào Nhiên đỏ bừng. Cậu tự véo tay để bỏ chạy, đầu , mắt đỏ hoe: “Anh chỉ sờ một chút thôi mà.”
Lý trí của Thẩm Sầm trở về ngay lập tức, rụt tay như bỏng.
Anh lấy gì từ đó. Nói đúng hơn là quá căng thẳng, sờ mà cũng quên cảm giác như thế nào.
Đào Nhiên quỳ giường, nghiêng đầu : “Có khác gì của các ?”
Thẩm Sầm cứng miệng: “Không .”
“Không thể nào.” Đào Nhiên tự nhéo một chút: “ cảm thấy khác.”
Đào Nhiên thực cũng từng sờ tuyến thể bình thường là như thế nào, nhưng đây dùng gáy của Cố Ngân Xuyên để xác nhận. Gáy của họ thực sự giống , chỉ thể giải thích bằng tuyến thể.
Chẳng lẽ cảm giác sai ?
Đào Nhiên lộ vẻ nghi ngờ: “Nếu sờ , cũng cho sờ một chút của , qua .”
Ngay cả biến thái cũng trực tiếp như .
Thẩm Sầm từ mép giường dậy: “Ngủ .”
Đào Nhiên chằm chằm , trong nháy mắt dùng chăn che kín đầu , che chặt đến mức chết: “Đồ keo kiệt.”
“Đồ lừa đảo!”
Cậu trông thật sự tức giận, nếu là trong truyện tranh, tóc lẽ vẽ mấy ngọn lửa nhỏ.
Lần tính Thẩm Sầm đúng là sai, đành cam chịu : “Chỉ một chút thôi.”
“Được thôi.” Đào Nhiên từ trong chăn chui , còn chút vẻ tức giận nào: “ giống , sẽ nhẹ nhàng. Quay lưng .”
Thẩm Sầm giận sôi máu, ngoan ngoãn theo: “Không đang giận ?”
“Sao thể, tính tình như mà.”
Đào Nhiên nhưng giống Thẩm Sầm cứng nhắc như , ngón tay vòng quanh gáy Thẩm Sầm.
Cậu đoán , nếu Thẩm Sầm thật sự là của thế giới bình thường, thì hẳn cấu tạo tuyến thể, gáy cũng sẽ khác gì bình thường.
Cảm giác tay quả nhiên y hệt như đoán.
Thẩm Sầm quả thật chính là bình thường .
mùi hương rõ ràng mùi nước hoa.
Đào Nhiên cọ mũi gáy : “Thật sự thơm.”
Hơi thở khi chuyện phả cổ Thẩm Sầm, mang theo một cảm giác ngứa ngáy.
Thẩm Sầm che cổ : “Cậu là biến thái ?”
“Sao nghĩ xa như .” Đào Nhiên phục, nhưng cũng tiếp tục sờ nữa. Cậu xuống một cách mãn nguyện, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Cửa sổ lồi thể gió lùa đấy, thật sự đây ?”
Thẩm Sầm dùng ánh mắt từ chối . Đào Nhiên cưỡng cầu, ôm gối đầu xoay , chìm giấc ngủ.
Nằm bệ cửa sổ lồi, Thẩm Sầm ngủ . Lòng bàn tay vẫn còn lưu nhiệt độ bất thường. Anh trằn trọc vài , đành mở điện thoại, tùy ý nhấp một ứng dụng tiểu thuyết và tìm kiếm tiểu thuyết ABO.
Chương 1: [Kỳ động d.ụ.c nguy hiểm]
[Ga trải giường hỗn độn cho thấy sự hỗn loạn của đêm qua. Hoắc Phi cảm thấy chất lỏng nóng ẩm gáy, kìm c.h.ử.i thề một câu. Cậu ‘ngủ’ ! Đối phương là một Alpha rõ tên.]
[Hàng to mà dở tệ!]
[Không mang bao, sẽ mang thai!]
Nhìn thấy hai chữ “mang thai”, Thẩm Sầm thoát liếc tóm tắt: thuần ái, sinh con, ABO, nam nam, 18+.
Nam nam sinh con, văn học đam mỹ thật cách chơi đùa.
Thẩm Sầm nhấp .
Điện thoại sáng liên tục hai tiếng đồng hồ. Tiến độ tiểu thuyết đến đoạn “Tổng tài bá đạo nuôi con hằng ngày”.
Thẩm Sầm cảm thấy sắp phát điên . Anh tắt điện thoại, ép nhắm mắt . Không lâu , xoay xuống giường, đến mép giường.
Trên giường, Đào Nhiên đang ngủ say, mặt đỏ bừng. Thẩm Sầm dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Đào Nhiên, soạn tin nhắn gửi cho Lâm Sương, cuối cùng mới bệ cửa sổ để ngủ.
Một đêm mộng mị.
Sáng hôm , thì , học thì học.
Cậu hai ngày nghỉ bệnh cùng hai ngày cuối tuần, ngủ say tít trong chăn.
Lâm Sương bữa sáng cho xong, dặn dò bên mép giường: “Có chỗ nào khỏe thì gọi cho với bố, đừng phiền Thẩm Sầm mãi, chuyển cho con mười vạn tiền tiêu vặt, đến lúc đó mời ăn một bữa cơm.”
Cậu “ừm ừm” hai tiếng, đổi tư thế ngủ.
Lâm Sương bất đắc dĩ thở dài, đóng cửa nhẹ nhàng ngoài.
Hai ngày , đều ở trong nhà, ngoài, liên lạc với bên ngoài qua điện thoại.
Trong đó, lịch sử trò chuyện của với Thẩm Sầm là ngắn gọn nhất.
Thẩm: [Bữa sáng ở trong nồi.]
Thẩm: [Ra ăn cơm.]
Thẩm: [Uống thuốc.]
...
Ngữ khí lạnh nhạt, dùng từ ngắn gọn, cứ như đ.á.n.h thêm một chữ cũng thể lấy mạng .
Đến ngày thứ ba, sắp mốc meo, nhận video Cố Ngân Xuyên gửi tới.
Video về lễ hội âm nhạc, khí hiện trường nóng bỏng, chen chúc , sân khấu đang diễn tập.
Cố Ngân Xuyên chút nào để ý hình tượng, dí mặt màn hình: “Làm tình nguyện viên, tiện thể đu idol, đông quá ơi.”
Hoa Hải Đường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-9-so-tuyen-the.html.]
Bị khuôn mặt to của chiếm hết khung hình, chỉ một phần nhỏ là những khác xuất hiện.
Ở góc sân khấu, một tay trống mặc đồ đen bộ trống Jazz, khuôn mặt lạnh lùng.
Nhòe nhoẹt như mà cũng nhận Thẩm Sầm, thật quá vĩ đại.
Vốn dĩ hôm nay cũng l..m t.ì.n.h nguyện viên, nhưng Thẩm Sầm tự ý xin nghỉ cho .
Cậu lập tức nhắn tin cho Cố Ngân Xuyên: [Tớ cũng đến, cần vé cửa ?]
Cố Ngân Xuyên: [Ghế VIP, nhưng bán hết , tớ giúp hỏi thử ?]
Cậu: [Đương nhiên tớ tiền jpg.]
Cố Ngân Xuyên: [Được thôi thiếu gia.]
Ngày đó giường Thẩm Sầm, lẽ vì đủ tin tức tố, cả đều sảng khoái hơn nhiều, vẫn cẩn thận đeo khẩu trang cửa.
Hiện trường quả nhiên nóng bỏng như trong video của Cố Ngân Xuyên, thực sự tìm thấy lối để khu VIP.
Một đàn ông cẩn thận đụng , lời xin vội vàng rời .
Người cũng đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, che kín mít cả .
Cậu cứ cảm thấy đó trông quen mắt, định xác nhận thì thấy Cố Ngân Xuyên đang nhảy nhót trong đám đông: “Bên !”
Cậu theo đám đông về phía , cuối cùng cũng đụng mặt Cố Ngân Xuyên.
Trên và gương mặt Cố Ngân Xuyên đều lấm tấm mồ hôi, áo khoác lông vốn để giữ ấm thì khoác hờ hững, hôm nay hiếm hoi đeo chín chiếc khuyên tai thường ngày, thoạt ngoan ngoãn hơn một chút.
cái vẻ “ngoan ngoãn” đó hợp với chút nào. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Cố Ngân Xuyên lè lưỡi trêu Đào Nhiên:
“Xem nè!”
Trên đầu lưỡi sáng loáng một viên khuyên bạc.
Nhìn thì , nhưng Đào Nhiên thấy đau :
“Lưỡi đỏ thế , nhiễm trùng ?”
“Ban đầu đều thế thôi, , đừng lo.”
“Ai mà thèm lo cho .” Đào Nhiên , đ.á.n.h một cái, “Tớ mách chú Cố bây giờ.”
“Đừng mà, còn là em đó? Mau trong , tớ giữ cho một chỗ ngon .”
A23.
từ vị trí thì chẳng “ngon” chút nào, ở mép sân khấu, còn một cây cột chắn mặt.
Cố Ngân Xuyên thì nhét máy tay :
“Giúp tớ nam thần của tớ, chỗ gần nhất, cũng gần Tiểu Thẩm nữa.”
Hai quen miệng gọi Thẩm Sầm là Tiểu Thẩm.
Trên sân khấu, vòng tập thứ hai kết thúc. Thẩm Sầm bộ trống jazz đặt ở một góc, cúi đầu nghịch điện thoại. Mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi xõa rối, môi đỏ răng trắng, thoạt đầy sức sống.
Người chơi bass lưng về phía sân khấu, còn tạo dáng ngầu ngầu. Tóc đuôi sói chải gọn, áo ba lỗ đen ôm sát cơ bắp, mặt lạnh lùng, biểu cảm gì.
Cố Ngân Xuyên hất cằm:
“Đấy, chính là thành viên mặt lạnh hai của ban nhạc Tro Tàn, nam thần của tớ – Lâm Tĩnh Mặc. Ngầu ?”
“Thế một là ai?” Đào Nhiên phản ứng, “Là Thẩm Sầm đúng ?”
Cố Ngân Xuyên cho một ánh mắt kiểu “Cậu đoán chuẩn ”, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Ban nhạc bây giờ đang hot ngầm đó, đều là công tử nhà giàu chơi cho vui, thành công thì về thừa kế gia sản. Ai tiền thì chẳng dám nổi câu lạc bộ . Với cả, tay bass với tay trống nổi tiếng là khó gần, hiểu đấy.”
Ban đầu chỉ là tin đồn, vài mới gia nhập, ăn cùng bọn họ một , quả thực chịu nổi, lâu dần tham gia câu lạc bộ ngày càng ít.
Đào Nhiên ngẩn :
“May mà tớ chút tài sản.”
Cố Ngân Xuyên trợn mắt:
“Cậu mà còn như thế thì tuyệt giao luôn đó.”
Đào Nhiên lười tranh cãi:
“Họ mặc áo ba lỗ thế lạnh ?”
Cố Ngân Xuyên:
“Lên sân khấu là adrenaline bùng nổ, lạnh gì nữa. Bọn họ gọi tớ , tớ qua bên . Nhớ kỹ nhé, nhất định cho tớ nam thần!”
“Đảm bảo thành nhiệm vụ!”
Đào Nhiên mở máy treo vai, ống kính hướng thẳng về phía Lâm Tĩnh Mặc, tầm mắt cũng bám theo.
––
Trên sân khấu, Thẩm Sầm vẫn chằm chằm điện thoại, thở còn định khi đ.á.n.h xong một đoạn trống jazz.
Lâm Tĩnh Mặc vỗ vai :
“Mười phút nữa lên diễn, thiết gặp vấn đề.”
Thẩm Sầm đáp, Lâm Tĩnh Mặc gọi thêm một tiếng.
Lúc mới ngẩng đầu, sắc mặt trông .
Lâm Tĩnh Mặc hỏi:
“Sao thế?”
Thẩm Sầm:
“Có lẽ về một chuyến.”
Đã hơn một giờ mà Đào Nhiên trả lời tin nhắn, điện thoại bắt máy, video cũng phản hồi, cứ như mất tích .
Với một mảnh mai như Đào Nhiên, xung quanh lúc nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Lỡ ở nhà sốt cao, tắm xong trượt ngã, đập đầu, thì ngay cả kêu cứu cũng kịp.
Càng nghĩ, Thẩm Sầm càng thấy lo lắng. Anh đột ngột bật dậy:
“ về ngay.”
Dưới khán đài, khán giả reo hò, nhảy nhót, máy ảnh loang loáng liên tục. Thẩm Sầm khựng tại chỗ, hồi lâu nhúc nhích.
Lâm Tĩnh Mặc ngạc nhiên:
“Sao thế?”
Thẩm Sầm cứng đờ, trở chỗ cũ.
Anh thấy Đào Nhiên, ở bên cột trụ, tròn vo như cái bánh bao, ngẩng cổ lên sân khấu.
Rõ ràng gần như thế, nhưng Đào Nhiên vẫn giơ máy lên cao chụp , sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Dính lấy như , thật phiền.
Thẩm Sầm nghiêng mặt sang trái, thu biểu cảm.
Không rõ là chủ nhiệm câu lạc bộ phụ trách từng . Mặt bên trái của hơn.