Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 79: Sát thương
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:26:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi cân nhắc kỹ, tiệc đầy tháng cho bé hủy và đổi thành tiệc đầy năm. Lí do là vì em bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu, tiếp xúc với nhiều dễ ốm.
Đổng Trinh xong thấy hợp lí nên đồng ý hủy bỏ. Đào Nhiên cũng thời gian rảnh để lo chuyện luận văn.
Mấy tháng , luận văn của thành. Sau nhiều các giáo sư đại học sửa chữa, luận văn vấn đề gì, tự tin về buổi bảo vệ hôm nay.
Thẩm Sầm nghỉ học một năm, trở thành nội trợ thời gian, tự chăm sóc con. mấy ngày gần đây Nhạc Nhạc bắt đầu bám , chỉ cần rời khỏi Đào Nhiên là . Đào Nhiên chỉ thể tranh thủ lúc bé ngủ nhanh chóng trốn , hệt như kẻ trộm.
Đứa bé trong tay ấm áp, toả mùi thơm của sữa. Đôi mắt bé nhắm chặt, cả động tác mút núm v.ú giả cũng ngừng .
Mọi dấu hiệu đều cho thấy bé ngủ.
Đào Nhiên hiệu cho bên cạnh, từ từ bế bé lên, chuyển sang tay Thẩm Sầm. Bé cử động hai cái nhưng tỉnh giấc.
Thẩm Sầm thì thầm: “Đồ trong cặp sách chuẩn xong , em kiểm tra xem thiếu gì . Chúc em bảo vệ thuận lợi.”
Đào Nhiên gật đầu, khi còn hôn chụt một cái lên môi Thẩm Sầm: “Chờ em mang tin về nhé!”
Từ nhỏ, Đào Nhiên tự tin trong học tập. Trừ khi chuẩn đầy đủ, nếu , diễn thuyết báo cáo ở cũng sợ hãi. Huống hồ tổ bảo vệ luận văn đều là thầy cô của .
Buổi bảo vệ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc thuận lợi chỉ mất mười phút.
Từng bước xuống bục giảng, ánh mắt lướt qua những gương mặt quen thuộc. Cậu mới nhận quãng đời sinh viên của thực sự kết thúc.
Một câu chuyện kết thúc cũng là lúc một câu chuyện khác bắt đầu, quá buồn bã. Sau khi tạm biệt thầy cô và bạn bè, chuẩn về nhà.
“Cậu đưa công chúa Nhạc Nhạc ?” Cố Ngân Xuyên bảo vệ xong, từ xuất hiện, “Công chúa của chúng dạo lớn hơn nhiều đúng ?”
Trẻ con mỗi ngày một khác, dù thấy hằng ngày cũng thể thấy sự trưởng thành của chúng.
Thẩm Sầm và đều ở nhà chăm con, vắng mặt trong các hoạt động của nhóm từ lâu.
Điện thoại đổ chuông.
Cố Ngân Xuyên: “Cậu điện thoại .”
Đào Nhiên tên gọi đến, ấn cuộc gọi video. Hoá là Thẩm Sầm gọi tới.
Mở khung hình , đập mắt là gương mặt của Nhạc Nhạc. Đào Nhạc Nhạc đến nhăn nhúm, vẫn còn nức nở.
Khi , bé gào lên mà là “oa oa” khẽ, khiến chẳng nỡ mắng một câu.
“Nhớ em quá, bé ăn cơm luôn. Em bảo vệ thế nào ?”
Đào Nhiên: “Rất , thứ đều thuận lợi. Em về ngay đây, Đào Nhạc Nhạc ăn cơm.”
“Ừ, phê bình bé .”
“Cũng cần phê bình, Nhạc Nhạc, về ngay đây!”
Trên màn hình, Thẩm Sầm ôm Đào Nhạc Nhạc gần. Tay của bé vô thức vươn , lẽ là chộp khỏi màn hình.
Đào Nhiên tan chảy cả lòng: “Em cúp máy nhé, em về ngay đây.”
Cúp điện thoại, mới sang với bạn bên cạnh: “Tớ về đây. Cậu qua nhà tớ chơi ?”
Cố Ngân Xuyên đang cầm điện thoại ngây ngô. Nghe , cất điện thoại : “Tớ , lát tớ chùa Bảo Hoa.”
“Đi gì?”
“Đi tạ ơn.” Cố Ngân Xuyên : “Cậu còn nhớ ? Trước đây chúng chùa Bảo Hoa cầu phúc, còn mua cả quẻ duyên. Tớ cảm thấy duyên của tớ tới .”
“Cậu yêu ?”
“Chưa, tớ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng mà, nhưng mà, như thế đủ để chứng minh một nửa chân tớ bước cánh cửa tình yêu . Dây chuyền tặng Thẩm Sầm cũng cầu ở đó ?”
Ngày , khung cảnh thể dùng từ "hỗn loạn" để hình dung. Một đám học sinh thầy cô dẫn tham quan chùa chiền, cầu mong cho gia đình bình an và thi cử thuận lợi.
Lúc xuống núi, họ gặp một ông thầy bói râu dài. Giữa ba mươi mấy học sinh, ông liếc mắt bắt lấy Đào Nhiên, gì mà: "Mệnh con tự đào hoa, cần chờ duyên đến giải, nếu sẽ cô độc cả đời."
Lúc đó, Đào Nhiên đang hoài nghi chuyện ABO là thật giả, chuyện gì xảy cũng đều nghĩ đó là điềm báo phân hoá. Dưới ánh mắt nghi ngờ của bạn bè, chút do dự mà phịch xuống chiếc ghế rách nát của ông thầy bói: "Ông rõ hơn xem."
Ông thầy bói ngắm nghía một lúc: "Mệnh cách của con khá kỳ lạ, nếu sẽ chẳng nhân duyên, nếu sẽ nhân duyên trói chặt, hơn nữa là do ngoại lực khiến con bước ."
Đào Nhiên lúc nghĩ, pheromone chẳng ngoại lực ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-79-sat-thuong.html.]
Không gì bất ngờ xảy thì lẽ còn của thế giới .
Tất nhiên, giải thích mà chỉ hỏi ông thầy bói: "Vậy cách nào để chờ duyên ?"
Ông thầy bói ấn xuống cái loa bàn, tiếng loa đinh tai nhức óc.
[Không cần 388, cần 288, chỉ cần 188 là thể rước vòng tay kết duyên về nhà]
Giờ nghĩ Đào Nhiên vẫn thấy như ma ám, mà hề do dự mà mua chiếc vòng tay là đồ thủ công rẻ tiền.
Vài năm , một đêm nọ, chiếc vòng tay xuất hiện tay Thẩm Sầm.
Có những chuyện huyền bí tin cũng tin. Đào Nhiên với Cố Ngân Xuyên: "Vậy lúc , tiện thể giúp tớ xem ông thầy bói đó còn ở đó . Nếu còn thì tớ cũng tạ ơn."
"Không thành vấn đề, tớ cầu thêm một lá bùa hộ mệnh gì đó cho bé. Lần quà do Lưu chọn, tớ ngại quá."
"Không , bé siêu thích món khoá vàng đó."
"Đừng từ chối!"
Làm bạn nhiều năm, Đào Nhiên cũng coi như hiểu con Cố Ngân Xuyên, quyết tâm gì thì sẽ đổi, nên cũng khuyên nữa: "Được, nhớ mua màu hồng nhé, bé thích màu hồng."
"Giờ bé thích màu gì ?"
Cố Ngân Xuyên hỏi, đối diện với Đào Nhiên. Cả hai đồng thanh: "Thiên tài mà."
Về đến nhà là buổi chiều. Từ khi bé đời, Đào Nhiên rời xa con quá ba tiếng đồng hồ. Vừa cửa, buông cặp sách xuống, thẳng đến phòng của bé. Vẫn đến cửa thì một bàn tay to ngăn .
Bàn tay của rắn rỏi, chiếc vòng bạc lỏng lẻo treo cổ tay, trông phong cách.
Đào Nhiên : "Mắt ông thầy bói đó tệ."
Thẩm Sầm cúi hôn chụt khóe môi , "Hoan nghênh trở về", mới hỏi: "Thầy bói gì?"
"Hồi em chùa, ở cổng một ông già em thể dựa cái để tìm bạn đời của ."
"Em tin chuyện ?"
"Ban đầu tin, giờ thì tin . Chẳng tìm ? Tránh một chút, bé nhớ em."
Hoa Hải Đường
Người mặt như một bức tường. Đào Nhiên ngước mắt: "Anh gì thế?"
"Em quên là trong nhà còn một nhớ em nữa ."
Lên chức cha, kỹ năng lời âu yếm của Thẩm Sầm cũng thẳng tắp thăng cấp. Đôi khi đột nhiên thốt một câu khiến Đào Nhiên đỏ mặt. Cậu ngượng ngùng: "Ai bảo nhớ mà thẳng, bình thường em nhớ đều thẳng."
"Ừ, chuyện."
Hơi thở của càng ngày càng gần, cuối cùng dừng môi Đào Nhiên. Hai kìm lòng mà hôn .
Sau khi bé sinh , hai sống cuộc sống "ăn chay" lâu lắm , chịu đựng chờ vết thương của lành hẳn. Thỉnh thoảng cũng lúc "súng cướp cò", ví dụ như bây giờ.
Đào Nhiên thoát khỏi cơn mê , khó khăn lắm mới tìm một chút lí trí: "Bé còn ở trong ."
"Không , dì chăm trẻ ở bên trong."
"Vậy đổi chỗ khác hôn tiếp một lát nhé?"
Nơi hôn từ cửa phòng bé chuyển đến phòng của hai , cuối cùng là rơi xuống giường.
Ga trải giường mềm mại nhăn nhúm , quần của Đào Nhiên treo lủng lẳng ở hông, m.ô.n.g siết chặt đến đỏ ửng.
Cậu cảm giác quần áo của đang từ từ lột xuống, nhưng chờ động tác tiếp theo. Mở mắt , thấy Thẩm Sầm đang vết thương bụng .
Vết thương dài, phớt hồng, so với đây mờ nhiều.
Mỗi tối khi Thẩm Sầm bôi t.h.u.ố.c cho , Đào Nhiên đều cảm nhận cảm xúc đè nén của .
Mỗi đều đối xử với vết sẹo của đặc biệt dịu dàng, như thể sợ đau .
Nhìn thấy vẻ mặt của , Đào Nhiên cất tiếng an ủi: "Không , em khỏi ."
Thẩm Sầm rũ mắt, gì, từ từ cúi xuống.
Anh hôn lên vết sẹo của .