Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 75: Em bé trào đời

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:15:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi tỉnh , Đào Nhiên vẫn hiểu rõ, nhận thấy gì đó bất thường, xuống tìm kiếm, ngón tay sờ một mảng ướt át.

Chảy m.á.u ư?

cảm giác gì đặc biệt, đau ngứa.

Sờ nữa, vẫn ướt đẫm.

Đã nhiều bài tập như , dù kinh nghiệm thì cũng đây là chuyện gì.

Đào Nhiên lập tức căng thẳng, lay Thẩm Sầm: “Em điểm , đến bệnh viện ?”

ngày dự sinh còn hơn nửa tháng nữa ?

Sinh non? Càng nghĩ càng hoảng, mặt mũi trắng bệch.

Người bên cạnh gần như lập tức tỉnh giấc, dậy, bật đèn, lật chăn lên.

Chiếc chăn ấm áp dễ chịu mất độ ấm, nơi ẩm ướt lập tức truyền đến một vài phần lạnh lẽo. Cậu dám , hỏi Thẩm Sầm: “Có vỡ ối ?”

“Ừ.” Thẩm Sầm trông vẻ bình tĩnh, bước xuống giường, trực tiếp khoác một chiếc áo khoác bên ngoài quần áo, đó cúi đầu mặc quần áo cho Đào Nhiên, lẩm bẩm như với chính : “Thông báo bệnh viện, lấy túi đồ sinh, thông báo ba em, tìm đến lái xe. Em đau ? Có đau ?”

“Không cảm giác gì.” Đào Nhiên vẫy tay mặt Thẩm Sầm, “Anh lấy túi đồ sinh , em nhắn tin cho ba .”

Thẩm Sầm: “Được.”

Vừa dứt lời, trong bụng Đào Nhiên liền truyền đến cảm giác siết chặt tay. Cậu kéo lấy vạt áo Thẩm Sầm, nửa ngày hồn.

Thẩm Sầm xổm xuống : “Sao thế. Có bắt đầu đau ?”

Tay Đào Nhiên run rẩy: “Sẽ chuyện gì , em bé còn đến ngày dự sinh mà.”

“Không Nhiên Nhiên.” Thẩm Sầm xổm xuống, “Tin tưởng , sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện.”

“Ừm…”

Sợ tháng cuối cùng xảy sai sót gì, họ thuê một tài xế, 24 giờ chờ lệnh, chính là sợ tình huống khẩn cấp đến bệnh viện.

Đào Nhiên ban đầu còn cảm thấy chuyện bé xé to. Thật sự xe mới thở phào: “Bao lâu thì đến nơi, thông báo cho họ ?”

“Thông báo , thông báo , họ chuẩn sẵn . Em đừng căng thẳng, hít sâu, hít sâu.”

Trừ lúc co thắt thì sẽ đau, còn thời gian đều bình thường.

Đào Nhiên cảm thấy so với , Thẩm Sầm mới là cần hít sâu hơn.

Rạng sáng, đường phố cơ bản nào, xe chạy thông suốt, chỉ chốc lát đến bệnh viện.

Hoàng Lai Tài dẫn ở cửa, thấy xe của họ, vây đến: “Phó chủ nhiệm chuẩn xong , bây giờ tình huống thế nào, ngủ một giấc dậy là thành như ?”

Đào Nhiên tựa ghế , mặt trắng bệch, một mồ hôi.

Cậu tự cũng phân biệt là đau là dọa thành như , chuyện hữu khí vô lực: “Tỉnh dậy là như thế , đau.”

“Vậy thể là em bé sớm, đừng sợ, chúng chuẩn vẹn .”

Nói là sợ hãi, nhưng thể thật sự sợ hãi . Đào Nhiên kìm nức nở: “Thẩm Sầm.”

“Anh đây, đây, chúng lên lầu , nhất định sẽ .”

Khoa sản của bệnh viện tư nhân nhiều . Ánh đèn sợi đốt chiếu , sắc mặt tái nhợt hơn. Trên mặt còn treo nước mắt, dựa lòng Thẩm Sầm.

Phùng Giai Lạc một bên, chằm chằm các chỉ máy kiểm tra, bình tĩnh : “Là sinh non, nhưng tình hình của em bé cũng tệ lắm, sinh sớm một chút ảnh hưởng sẽ lớn. Trước khi phẫu thuật cần nhịn ăn nhịn uống, chỉ thể vài tiếng nữa.”

Thẩm Sầm hỏi: “Hôm nay mổ ?”

Phùng Giai Lạc gật đầu: “Đừng lo lắng, vấn đề lớn. Em tiên trấn an cảm xúc của , thông báo cho ba ?”

“Thông báo , nhưng phản hồi.”

“Gọi một nữa, ba ở đây sẽ hơn.”

“Được.”

Trong lúc chờ đợi, Đào Nhiên chuyển một phòng bệnh riêng.

Khi mới đến bệnh viện, sợ đến ngây , lọt một chữ nào. Sau khi uống chút đường glucose để bổ sung nước, mới dần hồi phục, tim vẫn đập đều, nhưng còn sợ hãi như ban đầu nữa.

Mọi ngoài, trong phòng chỉ còn và Thẩm Sầm. Lúc , mới dang hai tay về phía : “Em tin tức tố.”

Sau khi mang thai, mỗi tháng tuy vài ngày ham lớn hơn, nhưng phát tình nữa. Cả ngày ở bên Thẩm Sầm, tin tức tố của cũng đủ.

giờ đây, cảm thấy cơ thể trống rỗng, tin tức tố lấp đầy. Hai tay nắm chặt lấy quần áo của Thẩm Sầm, kéo xuống.

Thẩm Sầm ngoan ngoãn cúi xuống hôn .

Giữa đôi môi và hàm răng quấn quýt, cảm giác trống rỗng trong cơ thể quả nhiên giảm nhiều, thậm chí cả những cơn đau co thắt cũng bớt , dễ chịu đến mức thốt nên lời.

Thẩm Sầm bỗng rời để biểu cảm của , nhẹ giọng hỏi: “Như thoải mái hơn nhiều ?”

Đào Nhiên trả lời, chỉ kéo về phía , dùng hành động đáp câu hỏi của .

Hoa Hải Đường

Nụ hôn ngắt quãng kéo dài gần mười lăm phút.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Đào Nhiên vội vàng đẩy Thẩm Sầm .

Thẩm Sầm nhân cơ hội lau miệng cho , mới mở cửa.

Người bước là Thẩm Sóc. Anh cũng trông phong trần mệt mỏi, vẫn mặc vest, vẻ như chạy thẳng từ công ty đến.

Đến cửa, vẫn còn chút thở dốc: “Tiểu Đào thế nào ? Anh chị dâu là chạy đến ngay, chứ.”

“Không .”

Đào Nhiên giờ hồi phục tinh thần hơn, sắc mặt cũng còn tệ như lúc nãy.

Thẩm Sóc lúc mới thở phào nhẹ nhõm, với Thẩm Sầm: “Chị dâu em thế nào?”

Thẩm Sầm: “Hôm nay phẫu thuật.”

Thẩm Sóc: “Em bé hơn chín tháng , cũng coi như đủ tháng. Không , tin tưởng chị dâu em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-75-em-be-trao-doi.html.]

Nói xong, với Đào Nhiên: “Mọi đều chờ tin của em.”

Đào Nhiên gượng ép nặn một nụ : “Vâng.”

“Vậy phiền hai đứa nữa. Tiểu Đào nghỉ ngơi cho , Thẩm Sầm chăm sóc Tiểu Đào nhé, ở ngoài chờ.”

Thẩm Sầm: “Được.”

Đào Nhiên tựa gối, một cơn co thắt ập đến. Cơn đau khiến đ.ấ.m thẳng gối.

Thẩm Sầm nắm lấy tay , để thể bấu víu : “Hít sâu, thả lỏng.”

Đào Nhiên ban đầu còn sợ đau nên dám dùng sức. Sau đó thì thể kiềm chế nữa, mặc kệ mà bấu chặt lấy , đến sức để kêu đau cũng còn.

Sau cơn đau , Đào Nhiên mới cất lời: “Em chỉ sinh một đứa thôi, sinh nữa.”

“Được, thắt ống dẫn tinh.”

“Vậy thắt chặt nhé.”

“Ừ.”

Mỗi khi đau xong, một thời gian định. Đào Nhiên tranh thủ thở dốc, héo hon, ngừng ngoài: “Sao ba em vẫn đến? Anh nhắn tin cho họ ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Lâm Sương và Đào Thanh Vọng bước vội vã, quần áo còn mặc chỉnh tề. Vừa thẳng đến giường bệnh của Đào Nhiên.

Hai đều mang theo vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng Lâm Sương quan tâm đến chúng, tùy tiện ném chúng lên sofa nắm lấy tay Đào Nhiên: “Không chứ con trai, sợ , đau ?”

Hốc mắt Đào Thanh Vọng đỏ hoe, ông vuốt ve mặt Đào Nhiên đầy yêu thương.

Đào Nhiên vốn dĩ cảm xúc gì ngoài cơn đau. khi thấy ba , cảm xúc tủi đều ùa về, nước mắt cứ thế tuôn giường bệnh.

Lâm Sương “ai da” một tiếng: “Bây giờ , nếu lát nữa sẽ còn sức. Chờ em bé sinh , chúng sẽ phê bình nó, con khó chịu như .”

thế ạ.” Đào Nhiên tiếp, lấy tay áo lau nước mắt.

Đào Thanh Vọng lên, đưa mắt hiệu cho Thẩm Sầm, hai cùng ngoài phòng bệnh.

Đào Thanh Vọng hỏi: “Bác sĩ thế nào?”

“Sinh non, vài tiếng nữa mổ.”

“Thế ảnh hưởng gì đến em bé và Nhiên Nhiên ?”

“Đã kiểm tra , đủ điều kiện để mổ đẻ.”

Còn việc rốt cuộc ảnh hưởng , ai thể đảm bảo một trăm phần trăm. Bây giờ việc quan trọng nhất là trấn an cảm xúc của Đào Nhiên.

Trong phòng bệnh truyền tiếng Đào Nhiên đang nhịn đau.

Thẩm Sầm hận thể lập tức chạy , mắt dán chặt cánh cửa.

“Hai ở ngoài đó ? Nhiên Nhiên bảo xem.”

Lâm Sương thò đầu khỏi phòng bệnh, nhỏ: “Bây giờ chủ yếu là trấn an cảm xúc của Nhiên Nhiên. Nếu chúng tỏ là chuyện lớn, sẽ dọa đến nó. Có chuyện gì chúng hỏi bác sĩ riêng. Tiểu Thẩm, cháu trong ở bên Nhiên Nhiên .”

Đào Thanh Vọng đẩy Thẩm Sầm phòng bệnh: “Vào thôi.”

Nằm giường, tai Đào Nhiên dựng thẳng lên, nhưng vẫn bất kỳ âm tiết nào. Nhìn thấy Thẩm Sầm bước , nhíu mày: “Mọi đang gì thế? Có chuyện gì giấu em ?”

“Không .” Thẩm Sầm xuống, dùng tăm bông thấm một chút nước, đưa lên môi Đào Nhiên, “Ba chỉ hỏi tình hình của em thôi. Lúc nãy ở phòng kiểm tra bác sĩ , em cũng thấy đúng ?”

Lâm Sương thêm: “Ba con vẫn ? là lo lắng mà, thì lo lắng chút nào , nhất định sẽ .”

Đào Nhiên “ừm” một tiếng, một cơn đau khác ập đến.

Trong phòng bệnh ai chuyện, chỉ còn tiếng hừ hừ của .

Ba ở đây hốc mắt đều đỏ.

Lâm Sương thuộc dạng thể kìm , mặt Đào Nhiên. Đào Thanh Vọng thấy tình hình của vợ , bóp tay bà trấn an, kéo bà cửa : “Cảm xúc của chúng định, Nhiên Nhiên đang sợ hãi.”

Lâm Sương gần như vững, bà hít sâu, cố gắng nén nước mắt .

Ba tiếng , khi trời hửng sáng, Phùng Giai Lạc cuối cùng cũng thông báo thể phòng phẫu thuật.

Mổ đẻ, tất cả chờ ở bên ngoài.

Đào Nhiên quần áo xong, giường bệnh, vô thức nắm chặt lan can bên cạnh giường.

Lâm Sương và Đào Thanh Vọng theo đến phòng phẫu thuật, miệng ngừng lặp lặp những lời đó, bảo đừng sợ.

Thẩm Sầm vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi đưa đến cửa phòng phẫu thuật, mắt cũng đỏ lên. Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng , những giọt nước mắt cứ nén cuối cùng cũng lăn dài.

Thời gian trôi từng phút từng giây.

Bên ngoài phòng phẫu thuật ai chuyện.

Thẩm Sầm dựa tường , ba chữ lớn “ĐANG PHẪU THUẬT”, tay ngừng run rẩy, giống như mắc bệnh Parkinson, thể ngừng .

Ánh đèn đỏ kích thích đôi mắt.

Anh cứ thế chằm chằm, tay đột nhiên nắm lấy.

Là Lâm Sương.

Lâm Sương vẫn dịu dàng như thường ngày: “Nhiên Nhiên nhất định sẽ . Lát nữa ngoài còn nhờ cháu chăm sóc thằng bé. Mặt cháu trắng bệch , nghỉ ngơi một chút .”

Thẩm Sầm định mở miệng cảm ơn, nhưng nhận thể phát âm thanh nào, ngay cả n.g.ự.c cũng đau quặn thắt.

Rõ ràng là một bé ngay cả chuột rút cũng cần dỗ dành, mà giờ một trong phòng phẫu thuật.

, chẳng gì cả.

Đến giờ phút , mới thể thừa nhận, bản trưởng thành như vẫn tưởng.

Một giờ , đèn “ĐANG PHẪU THUẬT” cuối cùng cũng tắt.

Phùng Giai Lạc đeo khẩu trang bước , mặt vẻ mệt mỏi, nhưng nhiều niềm vui: “Phẫu thuật thành công, tròn con vuông, là một bé công chúa.”

Sợi dây căng chặt trong lòng Thẩm Sầm cuối cùng cũng buông lỏng.

Loading...