Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 72: Cha hệ

Cập nhật lúc: 2025-11-02 05:28:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màn đêm buông xuống se lạnh, Đào Nhiên giường vén áo lên, Thẩm Sầm ở mép giường, tay cầm một lọ kem chống rạn.

Loại kem là Phùng Giai Lạc nghiên cứu và chế tạo , tác dụng ngăn ngừa rạn da khi mang thai. Từ tháng thứ tư bôi đến giờ, bụng Đào Nhiên chẳng một vết rạn nào, da bụng vẫn trắng nõn.

Một bàn tay ấm áp phủ lên, nhẹ nhàng thoa lên da . Vừa nhột mát lạnh, nhưng cái lạnh nhanh chóng thế bằng ấm cơ thể, trơn trượt, cực kỳ dễ chịu.

Đào Nhiên kìm nụ : "Em m.a.n.g t.h.a.i xong mới phát hiện vùng nhạy cảm của em bụng."

Hoa Hải Đường

Thẩm Sầm: "Em chắc chắn là chỉ bụng thôi ?"

Đào Nhiên lườm .

Cậu phát hiện, càng những lời khiến đỏ mặt tía tai thì càng bình tĩnh, bề ngoài thì vẻ chính nhân quân tử, nhưng trong bụng thì chẳng chứa những ý nghĩ đen tối gì.

cũng may là cũng chẳng kém cạnh, dù thể dựa chuyện m.a.n.g t.h.a.i để oai phúc, lúc tay thì còn đợi đến bao giờ.

Cứ giữ nguyên tư thế đó, dùng chân vén vạt áo Thẩm Sầm lên, giẫm lên cơ bụng , dùng sức ấn xuống.

Thẩm Sầm nhíu mày, nhưng tránh, chỉ nhẹ nhàng bóp cổ chân : "Làm gì đấy?"

"Thì giẫm chơi thôi, ?"

Cơ bụng Thẩm Sầm thuộc loại quá phát triển, chỉ một lớp mỏng, lượng cơ bắp kiểm soát . Giẫm lên cảm giác tuyệt vời, còn ấm .

Giẫm vài cái, tâm trạng trở nên hơn: "Chờ em sinh em bé xong, em cũng tập cơ bụng."

Thẩm Sầm hề nhúc nhích: "Được, lúc tập sẽ dẫn em cùng."

"Không cần dẫn em , cái cường độ tập luyện của , em sợ sẽ biến thành một gã cơ bắp siêu khủng."

Sáng chạy bộ, trưa nâng tạ.

Chỉ riêng một nửa lượng vận động của Thẩm Sầm thôi là chịu nổi . Người còn thể dành thời gian để tiến hành một vài hoạt động buổi tối phù hợp với trẻ em, quả thật một thể lực siêu .

Tiếc , là một thanh niên gương mẫu, sa đà sắc của đàn ông, gần đây đến cả một bài toán nâng cao cũng thèm .

Đủ để chứng minh Thẩm Sầm đáng ghét đến mức nào.

Cơn giận của bùng lên, hai chân cùng lúc giẫm , nhưng Thẩm Sầm vẫn hề lay chuyển nửa li.

Bụng vẫn cứ trống trải, lạnh nhưng khó chịu, Đào Nhiên đẩy tay thúc giục: "Được ?"

Thẩm Sầm ngước mắt: "Em đang tay của chân của em? Chân thì còn thể tiếp tục."

Đào Nhiên hổ đến mức dám : "Đồ biến thái."

Định rút chân về, nhưng hai chân Thẩm Sầm bắt lấy.

"A a bắt chân em gì!?"

Thẩm Sầm đáp lời, bàn tay lớn theo ống quần sờ lên, thấy sắp chạm đến vùng nguy hiểm, Đào Nhiên vội vàng ấn tay : "Được Thẩm Sầm, em sai , tha cho em ."

"Lúc nãy em thái độ ."

“Nói hươu vượn, mới chính là thái độ đó, lẽ nào thật sự chuyện biến thái với em ? Không mà…”

Thẩm Sầm , buông tay , kéo lòng, để lưng dựa : “Thôi , trêu em nữa. Ngày mai dàn nhạc của bọn buổi tập, em xem , chỉ vài bọn thôi.”

“Chỉ mấy các thôi ?”

Tính , hẳn hai tuần khỏi nhà, cùng lắm chỉ dạo một chút trong khu phố buổi tối.

Từ nhỏ đến lớn, bao giờ tính cách ở nhà lâu như . Cậu thường chỉ ở trong nhà một thời gian chạy ngoài đây đó mới hồi phục năng lượng. Lần thật sự là đến cực hạn.

Cậu hỏi: “Sẽ khác chứ? Thật sự chỉ vài trong dàn nhạc thôi ?”

Thẩm Sầm: “Lừa em là cún con.”

Đào Nhiên : “Vậy , em thể miễn cưỡng cho trấn cửa.”

“Cảm ơn Tiểu Đào.”

Đào Nhiên đầu , vẻ mặt bất mãn: “Sao cũng học bọn họ gọi em như .”

Thẩm Sầm giữ nguyên tư thế đó hôn một cái: “Vậy cảm ơn bảo bối.”

Đào Nhiên ngượng ngùng rụt lòng Thẩm Sầm, mặt đỏ bừng.

Xong , gần đây tâm trạng của thật sự thất thường, Thẩm Sầm mấy lời càng giỏi nịnh.

Lại còn gọi là bảo bối nữa.

Thật sến súa.

Sao ngày xưa gọi như .

Thẩm Sầm dỗ xong cũng đang chờ phản ứng.

Chiêu ngọt ngào cũng là Nghiêm Hạo Sơ bày cho Thẩm Sầm. Thấy Đào Nhiên đầu phản ứng, còn tưởng rằng thích, nhưng chuẩn dỗ tiếp thì thấy tai Đào Nhiên đỏ bừng.

Đào Nhiên nào tâm tư Thẩm Sầm, còn thấy vui lắm, trong lòng sủi bọt khí, e thẹn mà : “Anh đáng lẽ dỗ em như thế từ sớm chứ.”

Sáng hôm , Đào Nhiên dậy từ sớm.

Lâu lắm mới xuất hiện trở , cũng chuẩn cho thật chứ.

Nửa tháng còn chỉ thể mặc áo cộc, giờ thời tiết thể mặc áo khoác . Lớp áo dày cộm che bụng bầu một cách hảo.

Khi Đào Nhiên phát hiện chuyện , chút giận, bước nhanh đến mặt Thẩm Sầm: “Anh xem , xem em , cơ bản là chẳng gì cả. Vậy nửa tháng qua em dám khỏi nhà là vì cái gì chứ!”

Trong phòng khách, túi đồ mở , lượt là bình giữ nhiệt, đồ ăn vặt, hộp cơm, quần áo để tắm và một quyển sách Đào Nhiên thường , qua quả thật chẳng khác gì du lịch ngắn ngày.

Đào Nhiên ngây đống đồ: “Đi ngoài một chuyến mà mang nhiều đồ ?”

Thẩm Sầm đang kiểm kê, gật đầu: “Có thể dùng đến nhưng thể . Anh sớm khác chẳng , em còn tin.”

“Anh khuyên em nhiều hơn.”

“Anh khuyên thì em bắt đầu rớt nước mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-72-cha-he.html.]

“Thôi thôi, từ hôm nay trở chẳng sẽ hơn ? Lần , em giành tất cả những gì mất.”

“Giành cái gì?”

“Sự tự do và tôn nghiêm của em.”

Thẩm Sầm bật vì vẻ mặt nghiêm túc hươu vượn của , kéo khóa túi : “Xuất chinh , đại vương Đào Nhiên.”

Lưu Vân Hi khi nghiệp rút về phòng tập luyện của trường, thuê một nơi ở và chính thức thành lập phòng việc của riêng , chủ yếu chỉ đào tạo vài như Thẩm Sầm.

Đào Nhiên ở ghế xe, ngắm cảnh vật bên ngoài đổi, chăm chú một hồi, phát hiện điều đúng: “Đây đường đến phòng việc.”

Thẩm Sầm ở hàng ghế đáp : “Hôm nay tập ở phòng việc, đến một nơi khác. Đã sắp xếp thỏa , một ai khác .”

“Nơi nào, thú vị ?”

Thẩm Sầm : “Chốc nữa em đến sẽ .”

Chiếc xe thẳng ngoại thành, hơn nửa tiếng mới rẽ một con đường nhỏ. Nếu Thẩm Sầm chở , Đào Nhiên còn nghĩ bán, càng tò mò hơn: “Cuối cùng là thế, tập luyện ở nông thôn ?”

“Sắp đến .”

Từ xa xuất hiện một tòa trang viên, trong khí bay lơ lửng mùi trái cây, dải lụa đỏ hai bên đường như đang chào đón họ, tất cả cùng bay về một hướng.

Mắt Đào Nhiên sáng lên: “Là nơi ? Là nơi đúng ?”

“Ừm.”

Xe dừng , vài xuất hiện xe, từng gương mặt quen thuộc đều nở nụ , Lâm Sương đằng dang rộng vòng tay: “Chào mừng đến với buổi tiệc chào đón Tiểu Đào của chúng !”

Hầu như tất cả những m.a.n.g t.h.a.i đều ở đây: ba , trai, chị dâu, trong dàn nhạc, Cố Ngân Xuyên, chị gái, rể, và cả Thẩm Sầm.

Tất cả những thắc mắc đường đều biến thành sự xúc động. Cậu thậm chí còn , mím môi chui lòng Lâm Sương.

“Mọi đều đến để con vui, thế .”

“Mới .”

Được nhiều yêu thương như , thật sự vô cùng may mắn.

Tiệc chào mừng chỉ suông mà thôi, hiện trường bố trí y hệt một bữa tiệc thật sự, khắp nơi đều đồ trang trí. Bên ngoài căn nhà là bãi cỏ rộng mênh mông, một ai. Mỗi còn mang đến quà tặng của riêng .

Trên đời ai là thích mở quà cả.

Nào là khăn quàng cổ em bé, giày em bé, máy hâm sữa, bỉm sữa, những món đồ quen thuộc quen thuộc đều khiến vui vẻ.

Người mua sắm sẽ tâm trạng hơn, quả nhiên sai.

Cậu bắt đầu lên kế hoạch xem nên đặt những món đồ .

Thẩm Sóc tiện tay giúp vứt bọc rác thùng rác, hỏi: “Thế hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ? Hay là thủ tục đăng ký kết hôn .”

Thương nhân đôi khi là mê tín nhất.

Miệng Thẩm Mặc Sơn thì chẳng quan tâm, nhưng buổi sáng cửa đưa cho một quyển lịch, đó đ.á.n.h dấu những ngày phù hợp để kết hôn trong gần ba năm tới.

Em bé sinh hộ khẩu, gần một tháng ít nhất cũng giấy đăng ký kết hôn.

Đào Nhiên cũng nghĩ đến vấn đề , ban đầu nghĩ hôn sự lớn thể vì đứa trẻ mà quyết định.

Sau sống cùng Thẩm Sầm quen , quả thật quên mất chuyện .

Cậu bây giờ một chút cũng bài xích chuyện kết hôn, nhưng vẫn hỏi ý kiến Thẩm Sầm, kéo vạt áo : “Anh thấy vội ?”

Thẩm Sầm: “Không , đăng ký kết hôn chẳng ảnh hưởng gì đến chúng bây giờ, hôn lễ thể chờ .”

Đào Nhiên sang Đào Thanh Vọng và Lâm Sương: “Ba thấy thế nào?”

Đào Thanh Vọng: “Nếu cuối cùng cũng đăng ký kết hôn, thì giờ cũng . Ba ủng hộ.”

Vậy thì bàn cãi.

Đào Nhiên ngẩng đầu trong ánh mắt quan tâm của : “Vậy thì đăng ký thôi! Đăng ký xong sẽ báo cho . Em ngoài phơi nắng.”

đúng, hôm nay Đào Nhiên vui vẻ là quan trọng nhất. Trang viên thể hái nho đó.”

“Thật ?” Đào Nhiên về phía Thẩm Sầm, “Em .”

Một nửa bãi cỏ nướng thịt và nhảy múa, nửa còn trong lều lớn.

Đào Nhiên trong trang viên tấn công vườn nho, đến vườn quýt, và cướp cả lều táo lớn.

Cậu vốn còn ngại phận bầu bì, ngay cả áo khoác cũng dám cởi, nhưng ở trong lều nhiệt độ định lâu , bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu vung tay, ném áo khoác xuống đất.

Thẩm Sầm theo nhặt áo, tay còn cầm bình giữ nhiệt: “Đi từ từ thôi, uống nước .”

Lưu Vân Hi từng thấy bụng bầu của , nhất thời chút lo lắng: “Đừng đụng .”

Cố Ngôn: “Người nước ngoài m.a.n.g t.h.a.i tám tháng còn tập thể hình đấy.”

Vừa dứt lời, Đào Nhiên thiếu chút nữa ống nước vướng .

Câu đến miệng của Cố Ngôn biến thành "Woa", thấy Thẩm Sầm đỡ lấy , mới thở phào nhẹ nhõm.

Đào Nhiên cũng giật kinh hồn, bám chặt lấy Thẩm Sầm một lúc lâu mới vững: “Anh dắt em .”

“Ừm, chậm thôi, mặc áo .”

Vừa cởi áo mặc , Đào Nhiên cài nút, quên cảm ơn: “3Q.” (Sankiu = thanks)

Lưu Vân Hi ở phía xem mà tấm tắc, với Thẩm Sầm: “Anh cũng sớm lên chức cha đấy.”

Đào Nhiên: “Anh ba vẫn tư cách, em bé nhất định sẽ thích.”

Lưu Vân Hi: “Anh em bé trong bụng .”

Đào Nhiên: “Thế là ai? Thế cha cho ai?”

Thẩm Sầm gì, đưa bình nước mở nắp đến miệng Đào Nhiên: “Uống nước xong chơi tiếp.”

Đào Nhiên: “Dạ.”

Loading...