Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 70: Đào Nhiên quyến rũ
Cập nhật lúc: 2025-11-01 03:10:08
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu dây bên im lặng hai giây, ngay đó là giọng bình thản của Thẩm Sầm: “Cậu đang gì ?”
“Nói gì thì trong lòng rõ chứ!” Giọng Lưu Vân Hi càng đanh thép, “Những loại t.h.u.ố.c lấy ở phòng khám thai của bệnh viện dành cho bà bầu thì là gì? Cậu mau thành thật khai , lén lút lưng Đào Nhiên chuyện mờ ám ?”
Cố Ngôn bên cạnh sốt ruột , giật lấy điện thoại nhưng dám, chỉ thể dùng khẩu hình khuyên bình tĩnh .
“Cậu đang ở ?” Giọng Thẩm Sầm cảm xúc.
“Phòng huấn luyện, nào, g.i.ế.c diệt khẩu ?” Lưu Vân Hi nghển cổ, “Lần coi như hiểu lầm , nhưng thể là chứng cứ rành rành, đừng hòng cãi chày cãi cối.”
“Cậu qua đây một chuyến .” Thẩm Sầm dừng một chút, “Có việc với .”
Lưu Vân Hi: “Đến thì đến, sợ chắc?”
Hắn cúp điện thoại, đầu hướng Cố Ngôn hất cằm: “Đi, theo đến nhà Thẩm Sầm, hôm nay thế em nào cũng rõ chuyện mới !”
Cố Ngôn lững thững theo phía , tự hỏi nên cho Lưu Vân Hi sự thật , bộ dạng tức giận của Lưu Vân Hi, vẫn là thấy thôi , dù sống ở đời, ít nhiều gì cũng đối mặt với một vài sóng gió.
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà Thẩm Sầm, Đào Nhiên đang ôm cánh tay Thẩm Sầm đến thở : “Rốt cuộc là hình tượng gì trong ban nhạc của các , bọn họ một chút cũng tin ?”
Thẩm Sầm đỡ bụng : “Sức tưởng tượng quá phong phú, cũng đành chịu thôi.”
“Em tin, Lưu Vân Hi đây nhiều theo đuổi, mập mờ với ai ?”
Thẩm Sầm nhướng mày: “Đây là tội danh mới em gán cho ?”
Đào Nhiên hề hề: “Cái gọi là suy đoán hợp lý.”
“Được thưa ngài thẩm phán, rửa cho em ít nho để tạ tội.”
Sau một thời gian bật điều hòa, căn biệt thự tỏa một luồng khí lạnh. Đào Nhiên thoải mái đến mức ngân nga một bài hát, ăn nho chờ đến. Nửa tiếng , chuông cửa rốt cuộc vang lên.
Thẩm Sầm dậy mở cửa, Đào Nhiên vội vàng thẳng , tay vô thức sờ sờ bụng .
Cửa mở, Lưu Vân Hi hùng hổ xông , Cố Ngôn theo ở phía , vẻ mặt hóng kịch sợ xảy chuyện.
“Người ?” Lưu Vân Hi khắp nơi, “Cậu thế mà còn hẹn đến nhà gặp mặt.”
Anh còn dứt câu, ánh mắt dừng Đào Nhiên sofa.
Đào Nhiên mặc bộ đồ rộng thùng thình ở nhà, bụng nhô lên, đang ngượng ngùng với .
Vẻ mặt Lưu Vân Hi lập tức cứng đờ, mắt trừng lớn, miệng há hốc, mãi nửa ngày một chữ.
Cố Ngôn bên cạnh nhẹ nhàng đẩy một cái: “Cậu xem, bảo bình tĩnh một chút mà.”
Lưu Vân Hi như thấy, tầm mắt dừng bụng Đào Nhiên ước chừng nửa phút, mới đột nhiên đầu về phía Thẩm Sầm, giọng run run: “Cái , cái là chuyện gì, Tiểu Đào thật là con gái ?”
Thẩm Sầm nghiêng mời bọn họ , đóng cửa : “Trước cứ , chúng từ từ .”
Lưu Vân Hi ngơ ngẩn đến sofa xuống, đôi mắt vẫn dán chặt bụng Đào Nhiên.
Đào Nhiên chằm chằm nên ngượng: “Chuyện như nghĩ , hôm nay Thẩm Sầm cùng bệnh viện với em.”
“Mua cho ?” Lưu Vân Hi dường như phản ứng kịp, “Cậu thể m.a.n.g t.h.a.i ?”
Đào Nhiên gật đầu, mặt đỏ: “Ừm, hơn sáu tháng .”
“Hơn sáu tháng?” Giọng Lưu Vân Hi đột nhiên cao vút, “Thế chẳng là lúc Thẩm Sầm theo đuổi , m.a.n.g t.h.a.i .”
Này, bé , điểm chú ý của đúng là lạ thật đấy.
Đào Nhiên giải thích: “Không cố ý giấu , chủ yếu là lúc đó tình huống khá đặc biệt, em với Thẩm Sầm còn định.”
Lúc Lưu Vân Hi mới bừng tỉnh, Đào Nhiên Thẩm Sầm, đột nhiên vỗ đùi: “ bảo mà, thể chuyện ngoại tình , sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng ban nhạc của chúng kẻ hư hỏng.”
Nói xong hai chữ “hư hỏng”, nhanh chóng liếc Thẩm Sầm một cái, vẻ mặt trở nên chột : “Ý là, ban nhạc của chúng đều nhân cách mới thể đường dài, vẫn luôn tin tưởng mà, đúng , Cố Ngôn.”
Cố Ngôn theo Đào Nhiên ăn nho, đột nhiên gọi tên, đến cả vỏ nho cũng nuốt luôn, : “ bảo bình tĩnh, ai bảo giải thích?”
Lưu Vân Hi trừng mắt , chợt nhận : “Không đúng, ngạc nhiên chút nào?”
“Ngạc nhiên chứ, trời ơi, đời chuyện như chứ.”
Cố Ngôn che ngực, khoa trương như đang diễn kịch.
Lưu Vân Hi hiểu : “Cậu từ đúng , mà cho !”
Cố Ngôn chỉ hai : “Là hai họ bảo giữ bí mật.”
Đào Nhiên đưa đĩa trái cây : “Mời ăn chút nho để bớt giận.”
Lưu Vân Hi chỉ nếm một quả, về phía bụng Đào Nhiên, ánh mắt đầy tò mò: “Em bé khỏe , các với nhà ?”
“Khỏe lắm,” Đào Nhiên , “Tất nhiên là với nhà , chỉ hai đứa tụi em xoay sở .”
“Vậy thì , thì .” Lưu Vân Hi mỉm , “Hèn chi cứ thắc mắc Thẩm Sầm dạo tập luyện cũng mấy, hóa là chuyện quan trọng cần lo.”
“Cậu đừng như kiểu bỏ bê tập luyện , chỉ là ngoài chơi với thôi.”
Lưu Vân Hi: “Ý là thế đấy, dù giờ cũng sự thật , chúc phúc hai nhé, đến lúc em bé chào đời, sẽ lì xì một bao thật lớn.”
Cố Ngôn: “ cũng !”
Không khí trong phòng khách dần nhẹ nhàng hơn, Lưu Vân Hi hỏi thêm vài chuyện về việc mang thai, Đào Nhiên đều trả lời từng câu.
Cố Ngôn thỉnh thoảng xen vài câu, khung cảnh vô cùng hài hòa.
Một lát , Lưu Vân Hi đồng hồ: “Mới bốn giờ, chọn quà tặng cho hai một chút.”
Cố Ngôn lập tức hưởng ứng: “ một cửa hàng và bé nhập khẩu, đồ đặc biệt đầy đủ, mua núm v.ú giả cho cháu gái cũng chọn ở đó.”
“Khoan !” Đào Nhiên đột nhiên dậy từ sofa, tay vô thức che bụng, “Em cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-70-dao-nhien-quyen-ru.html.]
Thẩm Sầm nhíu mày: “Ngoài trời nắng gắt, em ở nhà nghỉ ngơi .”
“Không ,” Đào Nhiên ghé sát Thẩm Sầm, nhỏ, “Phải mua áo n.g.ự.c chống thấm sữa, em tự chọn mới .”
Thẩm Sầm còn định khuyên, Đào Nhiên nắm tay lắc lắc: “Đi một lát thôi, em đảm bảo lung tung, mệt thì sẽ ở khu nghỉ ngơi chờ hai .”
Hoa Hải Đường
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của , Thẩm Sầm cuối cùng cũng đồng ý: “Đi thôi, mặc áo chống nắng .”
Đào Nhiên lập tức , xoay về phòng quần áo, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đến trung tâm thương mại, đỗ xe xong, Đào Nhiên kéo Thẩm Sầm về phía khu đồ dùng trẻ sơ sinh.
Đi đến ngã rẽ, ánh mắt liếc về phía khu đồ lót, bước chân vô thức nghiêng về bên đó.
“Không là xem đồ em bé ?” Thẩm Sầm thấu tâm tư , cố ý trêu.
Đào Nhiên hắng giọng: “Mua áo n.g.ự.c , thì lát nữa đông dễ chọn.”
Nói xong, kéo Thẩm Sầm thẳng khu đồ lót.
Lưu Vân Hi và Cố Ngôn thẳng đến khu đồ sơ sinh, để ý phía còn ai. Khi nhận , họ chỉ thấy tin nhắn Thẩm Sầm gửi tới: “Chúng xem cái khác.”
Tại khu đồ lót, Đào Nhiên bối rối một loạt áo n.g.ự.c chống thấm sữa, cầm cái lên đặt cái xuống, thực sự kinh nghiệm.
Lúc khỏi nhà đội mũ và đeo khẩu trang, quần áo cũng mặc rộng thùng thình, nên qua phân biệt nam nữ.
Cô nhân viên bán hàng : “Những loại hiệu quả chống thấm đều , nhưng thể thử, thể soi gương để so sánh.”
“Cái thế nào?” Thẩm Sầm cầm lên một chiếc màu xám nhạt, “Nhìn thoải mái lắm.”
Mặt Đào Nhiên đỏ bừng: “Anh đừng lấy lung tung.”
Miệng thế, tay nhận lấy, lật lật xem phần mô tả chất liệu, cuối cùng mỗi cầm một chiếc.
Chọn nửa ngày cuối cùng cũng chọn hai cái, Đào Nhiên thanh toán xong, mới như trút gánh nặng thở phào một . Lúc mới nhớ còn chọn quà tặng: “Đi thôi, tìm bọn họ xem đồ em bé.”
Tìm thấy Lưu Vân Hi và Cố Ngôn, hai đang nghiên cứu một chiếc nôi điện tự động.
“Cái , chức năng tự động đung đưa, buổi tối cần thức đêm dỗ.” Lưu Vân Hi thấy Đào Nhiên tới, liền giới thiệu ngay, “Cậu thấy thế nào?”
Đào Nhiên lướt qua: “Cũng , nhưng đừng mua, ở nhà cái tương tự .”
“Thế mua gì đây?” Cố Ngôn vẻ mặt mờ mịt.
Đào Nhiên nghĩ nghĩ: “Hình như cái gì cũng , các mua tùy ý là .”
Đồ mà mấy vị trưởng bối mua chất đống đến cả tầng 3, so với việc mua món quà cụ thể nào, thì lời chúc phúc cho em bé quan trọng hơn.
Cuối cùng, Lưu Vân Hi mua cho em bé năm bộ quần áo và một đôi giày nhỏ, Cố Ngôn mua vài món đồ chơi. Về nhà thắng lợi, Thẩm Sầm đưa Cố Ngôn và Lưu Vân Hi về phòng huấn luyện xong, mới đưa Đào Nhiên về nhà.
Vừa cửa giày xong, Đào Nhiên vứt túi mua hàng lên sofa, nóng lòng lấy mấy chiếc áo n.g.ự.c chống thấm sữa .
Cậu véo đường viền nghiên cứu, lật lật hồi lâu, mày càng nhíu chặt hơn, “Em phẳng như thế , cảm giác cũng cần thiết mặc.”
Thẩm Sầm treo áo khoác xong, tới cúi xuống : “Chủ yếu là chống thấm, xem cái bản hướng dẫn.”
“Làm gì bản hướng dẫn, chỉ cái mác thôi.” Đào Nhiên nhét áo n.g.ự.c tay , “Anh giúp em xem, lấy cái miếng lót ?”
Ngón tay Thẩm Sầm chạm vải, mềm mại chút co dãn, véo mép lật xem: “Không thì em mặc thử xem?”
“Giờ mặc ?” Đào Nhiên ngây , giật thử ướm gương, “Cũng , nhưng em trong phòng thử.”
Thẩm Sầm: “Ở đây ai .”
Đào Nhiên: “Anh ?”
Thẩm Sầm: “Dù cũng thấy hết .”
Đào Nhiên che mặt: “Anh đừng , biến thái! Không theo.”
Cậu chạy chậm phòng, cởi áo thun , mặc áo n.g.ự.c , nhưng cánh tay với tới lưng, thế nào cũng cài cúc.
“Ngốc c.h.ế.t .” Giọng Thẩm Sầm từ phía vọng đến, mang theo chút ý .
Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy eo , ngón tay linh hoạt cài mấy cái cúc , quên nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích.”
Cơ thể Đào Nhiên lập tức cứng đờ, lưng dán n.g.ự.c Thẩm Sầm, thể cảm nhận rõ ràng thở của .
“Xong .”
Đào Nhiên xoay định cảm ơn, đ.â.m sầm lòng .
Thẩm Sầm thuận thế ôm lấy , ánh mắt dừng ở n.g.ự.c : “Rất hợp.”
“Anh đừng chằm chằm, bảo đừng theo mà.” Mặt Đào Nhiên đỏ bừng, đưa tay đẩy , Thẩm Sầm kéo về trong lòng.
“Nếu thoải mái thì mua thêm cho em vài cái nữa.”
“Lúc khác .”
Vừa dứt lời, nụ hôn của Thẩm Sầm rơi xuống.
Nụ hôn nhẹ, mang theo chút trân trọng cẩn thận.
Tay Đào Nhiên vô thức nắm lấy áo sơ mi của Thẩm Sầm, cơ thể từ từ mềm nhũn , mặc cho tăng thêm độ sâu cho nụ hôn.
Cho đến khi Đào Nhiên thở nổi, Thẩm Sầm mới lùi , chóp mũi cọ chóp mũi , giọng khản đặc: “Còn nghiên cứu ?”
Đầu óc Đào Nhiên choáng váng, mãi nửa ngày mới phản ứng lời , vùi mặt n.g.ự.c , lầm bầm: “Em thấy là nghiên cứu em mới .”
Thẩm Sầm khẽ : “Không , tại em đáng yêu quá nên mới thôi.”
Đào Nhiên bất mãn, ngón tay sờ chỗ nguy hiểm: “Chẳng lẽ nghiên cứu em ?”
“Muốn.”